Chương 38: (Vô Đề)

Heinrich vươn hai tay, cẩn trọng bế con mèo đen đang nằm trên ngực Úc Thanh Hoàn. Không hề nói quá, dáng vẻ ấy giống như đang bế một đứa trẻ sơ sinh mỏng manh dễ vỡ, động tác nhẹ nhàng như sợ lỡ mạnh tay một chút thì mèo nhỏ trong tay sẽ không còn nữa.

Mèo đen ngoan ngoãn rúc trong ngực Heinrich, để cho lính gác xác nhận mùi hương của nó.

[Giá trị hắc hóa của phản diện số 2 -5.]

Xác nhận thân phận của mèo xong, Heinrich ôm chặt con mèo, xoay người định rời khỏi phòng của Úc Thanh Hoàn. Dẫn đường gọi y lại, chỉ tay về phía hung khí lấp lánh ánh bạc trên giường, hỏi:

"Hình như anh để quên thứ gì thì phải?"

Lính gác ôm mèo bằng một tay, nhặt con dao bạc lên, cười một cách thân thiện như người hiền lành nhất trên đời, còn không quên gửi lời cảm ơn đến Úc Thanh Hoàn:

"Cảm ơn cậu, thứ này cũng khá đắt tiền đấy."

Úc Thanh Hoàn: "......"

Tên này còn không biết xấu hổ hơn cả Tư Đình.

Heinrich đi đến cửa, trước khi ra ngoài bỗng ngoái đầu lại nhìn Úc Thanh Hoàn. Cảm giác cổ tay bị đóng băng vừa nãy vẫn rõ như in, tuyệt đối không phải ảo giác. Y cảm thấy mình cần phải nhắc nhở đối phương một tiếng: có lẽ trong phòng có thứ gì đó không sạch sẽ.

Nào ngờ dẫn đường đang nằm trên giường xoay người một cái, hơi thở đều đều, hiển nhiên đã ngủ say sưa, chẳng có chút tâm lý đề phòng nào cả.

Câu nói của lính gác kẹt lại nơi cổ họng, y lặng lẽ lui ra ngoài, đóng cửa lại.

Lúc Heinrich đã trở về phòng mình, Felix mới từ từ không gian tinh thần nhảy ra, mèo nhỏ hung dữ kêu "meo meo meo

"liên tục, tức giận đứng trên giường vung vẫy một chuỗi miêu miêu quyền trong không khí, vừa đánh vừa tố cáo tên trộm mèo nào đó. Ban đầu Úc Thanh Hoàn cũng định làm ngơ, nhưng Felix không hề biết điều, không chỉ nhảy loạn khắp nơi mà còn giẫm lên cả người cậu. Dẫn đường không nhịn được nữa, đưa tay túm gáy mèo nhỏ, lên tiếng cảnh cáo:"Có tin tôi đem cậu đi xào lăn không?

Vừa hay cơm canh ở đây chả có món nào ra hồn.

"Aivis thành thạo trừ một điểm tích phân của Úc Thanh Hoàn, mở chế độ cách âm. Nam quỷ đang ru rú ở góc tường lập tức dỏng tai lên nghe, thấp giọng nói:"Cậu nhớ đồ ăn tôi nấu rồi đúng không?"

Khóe miệng Úc Thanh Hoàn co giật:

"Tôi không có!

"[Giá trị hắc hóa của phản diện số 1 -10.] Tư Đình chiếm được đáp án như mong muốn cũng không trêu chọc cậu nữa, dáng vẻ kiêu ngạo này của Úc Thanh Hoàn, hắn đã quá quen. Khóe môi lính gác cong lên nhè nhẹ, thuần thục đổi chủ đề:"Felix bị làm sao vậy?"

"Nó nói cái đồ tồi Heinrich đã cướp đi thú cưng của nó, nó đã nuôi mèo đen nhỏ đó trong không gian tinh thần mấy ngày nay.

"Úc Thanh Hoàn khẽ nhíu mày, ánh mắt chậm rãi dời về phía mặt bàn nơi từng đặt tinh thạch năng lượng. Sau đó cậu quay lại nhìn Felix, mèo nhỏ lập tức cụp tai kẹp đuôi, trên mặt viết đầy hai chữ"chột dạ".

Bảo sao Heinrich rõ ràng vừa nghe tin cậu chia tinh thạch cho người khác thì độ hảo cảm tăng nhẹ, vậy mà chỉ lát sau lại tụt mạnh đi 20 điểm. Hóa ra y đếm lại số tinh thạch thì phát hiện thiếu đi một ít, tưởng cậu lén lút giấu riêng.

Quả nhiên tinh thạch năng lượng là thứ dùng để thử lòng cậu.

[Aivis, sao cậu không nói với tôi chuyện này?]

Hệ thống ấp úng không trả lời được. Dưới sự truy hỏi dồn dập của Úc Thanh Hoàn, Aivis rốt cuộc cũng cung khai:

[Xin lỗi, mỗi đêm con quỷ kia đều nhìn cậu không chớp mắt, thỉnh thoảng còn lộ ra vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống cậu, đáng sợ lắm. Tôi hơi sợ ma. Với lại độ hảo cảm của hắn với cậu vẫn đang ở mức tối đa, chắc chắn không gây nguy hiểm cho cậu.

Cho nên... tôi đã lén quay về Cục Quản lý Thời Không chơi đánh bài. Xin lỗi, tôi sai rồi, tôi không nên tự ý rời vị trí, còn gây phiền toái cho cậu.]

Úc Thanh Hoàn: "......

"Cậu ngẩng đầu nhìn Tư Đình đang ở trong góc phòng, vẻ mặt như muốn nói lại thôi. Đối phương chỉ cần liếc mắt một cái liền biết cậu định hỏi gì, hắn khoanh tay dựa tường, ung dung hỏi lại:"Cậu muốn hỏi tôi vì sao không nói với cậu Felix đã trộm tinh thạch năng lượng à?"

Mèo nhỏ cuống lên: "Meo meo meo——"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!