Trong năm ngày nằm dưỡng thương trên giường, thú vui duy nhất của Úc Thanh Hoàn là tựa người bên cửa sổ ngắm hoàng hôn, nhìn chim bay, theo dõi các lính gác luyện võ dưới sân.
Do thân thể quá mức suy nhược, cậu thường chỉ xem được một chốc đã cảm thấy mí mắt nặng trĩu, đành trở lại giường tiếp tục chìm vào giấc ngủ triền miên.
Ba bữa ăn mỗi ngày đa phần do A Mãng chuẩn bị, đôi khi cũng do Heinrich mang đến. Đa phần đều là những món thanh đạm nhưng thực đơn chẳng khác gì "ngũ độc hội tụ", ngày nào món mặn cũng là rắn hay bò cạp, khiến dẫn đường không còn thiết tha ăn uống gì nữa.
Ngoài ra, A Mãng còn đúng giờ xoa bóp chân cho Úc Thanh Hoàn mỗi ngày, tránh để cậu bị teo cơ do nằm một chỗ quá lâu. Mỗi lần trông thấy A Mãng, Tư Đình lại tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Hôm Heinrich khải hoàn trở về, y mang về không ít tinh thạch năng lượng, một loại đá kết tinh trong khoang ngực của dị thú, khi mổ ra sẽ lấy được tinh thạch bên trong. Người dị năng có thể hấp thụ năng lượng từ tinh thạch để tăng cường năm giác quan và sức mạnh tinh thần.
Nó còn có tác dụng chống đói, là nguồn năng lượng chủ chốt của các dị nhân trong thế giới này.
Dù Úc Thanh Hoàn đã từ chối nhiều lần, Heinrich vẫn cố chấp đặt vài viên trên bàn cho cậu. Ngày hôm sau đi săn trở về lại bỏ thêm một ít. Đến nay trên bàn đã chất đầy tinh thạch xanh biếc như ngọn núi nhỏ, phát ra ánh sáng màu lam âm u.
Tư Đình nhìn đống tinh thạch ấy, không khỏi cất lời hoài niệm:
"Trông chúng giống như viên tinh thạch trong đầm sâu lần kiểm tra đầu năm học. Lúc đó cậu vì tôi mà nhảy xuống hồ để lấy nó lên. Nước trong hồ lạnh buốt nhưng cậu vẫn nhảy xuống không chút do dự. Sau đó cậu còn bị sốt cao, mềm nhũn rúc vào trong chăn, trông ngon miệng vô cùng..."
Úc Thanh Hoàn: "?
"Ngon miệng vô cùng?! Cậu lặng lẽ dịch người ra xa. Hành động này khiến A Mãng bên cạnh tỏ ra khó hiểu, Úc Thanh Hoàn thuận miệng giải thích:"Tê chân, tôi cử động một chút.
"A Mãng hỏi: [Cần tôi xoa bóp giúp không?] Tư Đình lập tức sầm mặt:"Không được cho hắn ta chạm vào, để tôi làm!"
Úc Thanh Hoàn cố tình phớt lờ lời nói vô nghĩa của con quỷ này, quay sang bảo với A Mãng: "Không cần đâu."
Cậu nhờ A Mãng lấy một mảnh vải từ trong tủ ra, bọc hết đống tinh thạch năng lượng lại rồi giao vào tay vệ binh: "Tôi dùng không được, phiền anh chia cho mọi người giúp tôi nhé."
A Mãng lắc đầu, định trả lại thì nghe thấy dẫn đường nhẹ nhàng nói thêm: "Tôi chỉ là một người sắp chết, dùng trên người tôi cũng chỉ uổng phí mà thôi."
A Mãng thoáng sững người, sau đó đặt tinh thạch xuống, tay ra dấu thật nhanh: [Lão đại nhất định sẽ chữa khỏi cho cậu.
Ai cũng mong cậu sớm ngày bình phục.]
Úc Thanh Hoàn chỉ mỉm cười, khẽ đẩy vai hắn ta như nhắc rằng: làm theo lời tôi đi. A Mãng không lay chuyển được, cũng không muốn làm cậu không vui, sau cùng đành thoả hiệp ôm đống tinh thạch ra khỏi phòng.
Sau khi A Mãng đi, Tư Đình lập tức bay tới, không hề khách sáo nằm xuống bên cạnh cậu. Úc Thanh Hoàn cũng không từ chối. Gần đến chính ngọ, trong phòng oi bức hầm hập, có Tư Đình ở cạnh bên sẽ thấy mát mẻ dễ chịu hơn. Huống hồ ban đêm con quỷ này còn rất biết điều mà bay đi nơi khác.
Chỉ là đôi lúc bay hơi xa, lượn lờ qua các phòng để doạ ma người khác, khiến cả tòa nhà hoang mang không yên ổn.
Úc Thanh Hoàn biết rõ dù có hỏi ra nguyên nhân cũng không giải quyết được gì, cậu đành mắt nhắm mắt mở bỏ qua, xem như đây là cách để lính gác giải toả cơn bực tức trong lòng.
Lý do cậu nhận nhiệm vụ này, ngoài chuyện mình sớm được "đăng xuất
"còn vì nguyên nhân muốn ở cạnh Felix lâu thêm một chút. Nhưng kỳ lạ thay từ lúc bước vào thế giới này Felix vẫn chưa hề xuất hiện. Úc Thanh Hoàn có thể cảm nhận được mèo nhỏ vẫn đang hoạt bát chạy nhảy trong không gian tinh thần của mình, không hề bị ảnh hưởng bởi thiết lập ốm yếu của nhân vật"Thanh Hoàn".
Cậu cau mày, thử gọi Felix một lần nữa nhưng vẫn không thấy đáp lại. Mà con nam quỷ ẩm ướt kia cũng không còn an phận nữa, hắn đang vu. ốt ve gương mặt cậu, rồi từng tấc từng tấc xuống dần, từ ngực, đến bụng, rồi tới cả mông.
Dù Tư Đình không thể thực sự chạm vào cậu nhưng tay hắn lạnh như băng, cảm giác như kim châm khắp người. Trong cơn kí. ch th. ích, Úc Thanh Hoàn không nhịn được mà bật ra một chiếc đuôi mèo.
Tư Đình nhìn chiếc đuôi mèo lông xù xù dựng lên trước mặt, mỉm cười rồi dời ánh mắt về phía dẫn đường. Đôi mắt vàng rực của cậu mở to, gương mặt mềm mại vì tức giận mà phồng lên một chút.
Lính gác cố ý kéo dài giọng, giả vờ hỏi: "Có cảm giác sao?"
Dẫn đường mím môi không đáp, ánh mắt càng tròn xoe, rất muốn giơ móng mèo lên cào hắn một trận. Nụ cười bên khóe môi Tư Đình càng sâu hơn, bàn tay vẫn đều đặn vu. ốt ve phần hông cậu. Mèo con muốn tránh nhưng làm sao nhanh hơn một con quỷ được?
Qua lại mấy lần, Úc Thanh Hoàn kiệt sức nằm úp sấp trên giường, hai mắt đỏ ửng, ngấn nước long lanh, hai tai và gò má đều đỏ bừng. Cậu không kiềm được khẽ rên một tiếng, vừa ngẩng đầu lên thì đối mặt ngay với A Mãng đang đứng ở cửa.
Vệ binh trẻ tuổi hiển nhiên chưa từng thấy qua cảnh tượng thế này. Hướng đạo trắng trẻo như tuyết mang vẻ mặt đê mê, toàn thân tỏa ra hương thơm mê người. Cậu nửa nằm, chiếc đuôi mèo bông xù quấn chặt vào bắp chân, nước mắt trực trào nơi khóe mắt, khiến người nhìn không khỏi suy nghĩ sâu xa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!