Chương 34: (Vô Đề)

Sau khi Úc Thanh Hoàn chết, Tư Đình mang thi thể cậu trở về biệt thự, an táng bằng quan tài pha lê đặt dưới tầng hầm, đảm bảo cơ thể của dẫn đường không bị phân huỷ. Minh Tháp đã cố gắng liên lạc với nhà họ Úc nhưng chưa từng nhận được hồi âm.

Sau đó họ tìm tới Học viện Quân sự 13, kết quả cho thấy trong hồ sơ chưa từng tồn tại dẫn đường nào tên gọi Úc Thanh Hoàn.

Trước khi đặt chân lên Thủ Đô Tinh, cuộc đời của Úc Thanh Hoàn đột nhiên biến thành một trang giấy trắng, chẳng ai biết cậu là ai, cũng chẳng ai biết cậu từ đâu đến.

Tư Đình cầm khăn ướt, từng chút từng chút một lau sạch cơ thể Úc Thanh Hoàn, giống như sau mỗi lần họ ân ái hắn đã kiên nhẫn làm vô số lần trước đây. Thế nhưng lần này có một nơi dù hắn lau thế nào cũng không sao sạch được.

Cơ thể dẫn đường đã mất đi khả năng tự chữa lành, vết đạn trên bụng dưới chỉ có thể khâu lại mà không thể hoàn toàn biến mất.

Chắc hẳn rất đau đớn.

Một người sợ đau như Úc Thanh Hoàn, lúc bị đạn xuyên qua hẳn là đau đớn tột cùng.

Vậy mà trước khi chết, dẫn đường không hề thốt ra một chữ "đau", cũng không trách cứ hắn lấy một lời. Điều duy nhất cậu làm là tự tay cắt đứt liên kết tinh thần giữa hai người, một mình chịu phản phệ, bảo vệ không gian tinh thần cho hắn.

Úc Thanh Hoàn là người... duy nhất mà hắn từng gặp, cậu có thể tự mình tháo gỡ một liên kết tinh thần hoàn toàn. Cậu còn xuất sắc hơn cả trăm ngàn lần so với những gì hắn tưởng tượng.

Nếu không có biến cố lần này, nếu hắn không cố chấp muốn gi. ết ch. ết Bách Ninh Dực, Úc Thanh Hoàn đã không phải chết, cậu có thể trở thành dẫn đường ưu tú nhất trong Minh Tháp, giống như cha của hắn

- Tư Vân Mặc.

Nhưng cuối cùng...

Úc Thanh Hoàn lại chết dưới họng súng của hắn.

Người đã cứu hắn ra khỏi vực sâu tăm tối, người đã một lần nữa khiến hắn cảm nhận được sự ấm áp của gia đình

- lại chết trong tay hắn.

Trưởng làng Chuột không giành được tự do như mong muốn, gã bị một phát súng của lính gác trở mặt bắn nát đầu. Franz và Bách Ninh Dực cũng không trở về Thủ Đô Tinh, tung tích không rõ, sống chết không hay.

Thi thể của Bách Mộ cùng thiết bị ghi hình chấp pháp của Tư Vân Mặc đều đã được gửi tới Minh Tháp. Dưới áp lực to lớn, Hắc Tháp chỉ có thể xin tạm hạn chế tự do của Tư Đình, chờ lệnh triệu tập của Minh Tháp. Hiện tại, phạm vi hoạt động của lính gác chỉ giới hạn trong căn biệt thự này.

Ngoài cửa sổ, bầu trời lại trút xuống một cơn mưa phùn lạnh lẽo. Không khí ẩm ướt và lạnh giá lan khắp căn nhà, rét buốt thấu xương. Cơn mưa thấm ướt những đóa hoa hồng nở rộ trong khu vườn sau nhà.

Ngày thường, mỗi khi thấy trời mưa, Úc Thanh Hoàn đều cuống quýt bật rào chắn phía sân sau, lo lắng nước mưa sẽ làm ngập úng những bụi hoa hồng mà hai người đã dày công chăm sóc, lo lắng những cánh hoa mong manh sẽ bị giọt nước mưa đánh nát.

Vậy mà bây giờ những cánh hoa đỏ như máu rơi tan tác trên nền đất lạnh băng, người từng nâng niu lo lắng cho chúng lại đang yên lặng nằm trong quan tài pha lê, không thể quan tâm đến chúng nữa.

Chiếc xích đu trong sân ướt sũng nước, hoa hướng dương nhân tạo vĩnh viễn không tàn giờ đây cũng rơi rớt từ giá đỡ, vương vãi khắp nơi.

Mùi hương tin tức tố của dẫn đường trong biệt thự đang dần nhạt đi.

Nhưng mọi vị trí trong căn nhà này đâu đâu cũng tràn ngập hơi thở của Úc Thanh Hoàn.

Trong phòng ngủ của họ, Tư Đình thậm chí còn có thể nhìn thấy cảnh tượng dẫn đường đang lăn lộn trên giường, dùng sức đấm mấy cái vào gối đầu của hắn, cậu như một chú mèo con kiêu ngạo đang nổi giận, vừa lẩm bẩm vừa oán trách:

"Tư Đình xấu xa! Hôm nay cấm cậu lên giường!"

Thế nhưng đến khi đêm xuống, dẫn đường sẽ quên hết mọi "bất mãn

"ban ngày, mèo con đãng trí sẽ tự động lăn một vòng chui vào lòng hắn. Mèo con vĩnh viễn biết nơi nào ấm áp và thoải mái nhất, cũng chưa từng ấm ức chính mình. Úc Thanh Hoàn sẽ trao cho hắn một nụ hôn chúc ngủ ngon, cậu xem đó như một nghi thức thiêng liêng trong tình yêu. Sau đó, cậu dụi đầu vào ngực hắn, tìm kiếm tư thế dễ chịu nhất rồi nhắm mắt lại, khẽ thì thầm:"Chúc ngủ ngon, Tư Đình."

Mỗi sáng tỉnh dậy, giọng nói của Úc Thanh Hoàn vẫn chưa hết cơn say giấc, mềm mại như đang làm nũng, luôn khe khẽ gọi hắn: "Chào buổi sáng, Tư Đình."

Tư Đình rất thích nghe cậu gọi tên mình như vậy.

Họ từng cùng nhau chen chúc trước bồn rửa mặt đánh răng, ánh mắt láo liên của Úc Thanh Hoàn được phản chiếu trong gương như báo hiệu một trò nghịch ngợm sắp bắt đầu. Mèo con thường bôi bọt kem đánh răng lên mặt hắn, hoặc bất thình lình nhào tới cắn nhẹ một cái lên cằm hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!