Sáng sớm hôm sau, Úc Thanh Hoàn u oán mở mắt, trong lòng không khỏi hoài niệm căn biệt thự của Tư Đình, hoài niệm chiếc giường lớn mềm mại, hoài niệm căn nhà tràn ngập hương thơm dìu dịu của tin tức tố.
Sáng nay Felix từng ló ra ngoài một lần, giơ móng lên lại phát hiện chẳng có chỗ nào sạch sẽ có thể đặt chân, nó dứt khoát chui vào không gian tinh thần của Tư Đình, nằm bên cạnh Kaiden.
Sau khi cố gắng làm xong vệ sinh cá nhân, Úc Thanh Hoàn ngồi đối diện Tư Đình, ôm lấy ổ bánh mì gặm từng ngụm.
Mùi vị bánh mì cũng không tệ lắm, ăn vào cũng không đến mức khiến cậu nghẹn ứ. Úc Thanh Hoàn vừa gặm vừa hỏi:
"Nhóm của Bách Ninh Dực... họ ăn những gì? Tôi chỉ tò mò thôi, không có ý định giúp đỡ gì đâu."
Tư Đình hờ hững đáp:
"Ai biết được, chắc là gặm chuột chết đấy."
"......
"Lính gác quay mặt đi, từ chối đối diện với dẫn đường, kết quả mèo con nghiêng người nhích tới gần, đôi mắt đào hoa long lanh khẽ chớp. Hết cách, Tư Đình đành đáp:"Uống dịch dinh dưỡng, hai chai là đủ cầm cự cả ngày.
"Mèo con nghe được câu trả lời, ngoan ngoãn ngồi trở về chỗ cũ, tiếp tục gặm bánh trong tay. Trước khi xuống lầu, Tư Đình lại bỏ thêm ít bột trắng vào thuốc ngay trước mặt cậu. Dẫn đường bất đắc dĩ:"Đã lộ liễu như vậy rồi, hay là cậu cứ đổ thẳng vào miệng tôi luôn đi.
"Ánh mắt lính gác sáng bừng, lập tức tiếp nhận lời đề nghị này. Hắn dùng một tay bóp nhẹ má Úc Thanh Hoàn, cẩn thận đổ hết bột thuốc vào miệng cậu, sau đó cúi đầu hôn xuống, dùng nước bọt hòa tan thuốc rồi để cậu nuốt xuống. Họa từ miệng mà ra, quả thật không sai. Úc Thanh Hoàn âm thầm quyết định lần sau tuyệt đối không đùa giỡn lung tung với Tư Đình nữa. Sau khi uống xong dung dịch phục hồi tinh thần lực, hai người dắt tay nhau xuống lầu. Vừa thấy họ, Trưởng làng Chuột đã nhiệt tình chào hỏi:"Hai vị đúng là ân ái thật đó."
Tư Đình lạnh lùng hừ một tiếng, chẳng thèm để ý tới gã.
Úc Thanh Hoàn lịch sự cười một cái, nhưng cũng không nói gì thêm.
[Ký chủ, cốt truyện chính... chắc là diễn ra ngay hôm nay rồi.]
[Nhanh vậy sao?]
[Đúng là sớm hơn vài ngày so với dự kiến, tình tiết cũng hơi lệch khỏi kịch bản ban đầu. Nhưng đã được tính toán trong phạm vi hiệu ứng bươm bướm.]
[Cậu đã cường hoá không gian tinh thần cho Tư Đình, cho nên dù Bách Ninh Dực là dẫn đường hệ tấn công y cũng không thể nhanh chóng phá vỡ màng chắn phòng vệ tinh thần của hắn.
Ký chủ, cậu phải chuẩn bị sẵn sàng.]
[Tôi còn phải chuẩn bị gì nữa?]
Aivis luôn nói năng uyển chuyển lần này lại vô cùng thẳng thắn:
[Chuẩn bị rời khỏi thế giới này.]
Nói cách khác, cậu phải chuẩn bị... "đăng xuất
"rồi. Chỉ qua một đêm, trạng thái của ba người bên kia đều tệ đi trông thấy. Franz và Bách Mộ hai mắt đều có quầng thâm nhàn nhạt, còn Bách Ninh Dực thậm chí còn tệ hơn, sắc mặt y trắng bệch. Úc Thanh Hoàn lo lắng hỏi một câu:"Mọi người ổn chứ?"
Dẫn đường cáo nhỏ cụp tai, gắng gượng nặn ra một nụ cười: "Chúng tôi vẫn ổn."
Trong ngôi làng này có thứ gì đó khiến người ta cực kỳ khó chịu.
Mỗi lần Bách Ninh Dực muốn làm rõ là lại buồn nôn, nhưng y không tìm ra được nguồn gốc của cảm giác này. Thứ duy nhất đáng chú ý chính là mùi hôi thối bủa vây khắp ngôi làng, mỗi lần cảm giác buồn nôn trỗi dậy, cũng là lúc mùi thối đó nồng nặc nhất.
Thế nhưng, mọi người cùng ngửi thấy mùi này, thậm chí y còn từng nhiều lần nhắc tới hai chữ "rất thối
", vậy mà Úc Thanh Hoàn lại không bị ảnh hưởng gì cả. Bách Ninh Dực đành phải dời sự chú ý sang hướng khác, cố gắng tìm kiếm một thứ mà"ba người bọn họ từng tiếp xúc, nhưng Úc Thanh Hoàn và Tư Đình thì chưa".
Nhưng người chuột luôn nằm trong sự giám sát của Minh Tháp, họ cũng nhận được giấy chứng nhận của Minh Tháp chứng minh rằng hiện tại người chuột và ngôi làng chuột này không còn mối nguy hại nào.
Vậy thứ mùi hôi thối gây nôn đó rốt cuộc là gì?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!