Chương 31: (Vô Đề)

Những lời nói trước đây của Tư Đình cuối cùng cũng trở thành hiện thực: "Muốn cậu dựa vào tôi nhiều hơn một chút, không thể rời khỏi tôi dù chỉ một chút, chỉ cần tôi vừa bước ra cửa, cậu sẽ khóc lóc cầu xin tôi đừng đi."

Nói chính xác hơn... chỉ mới trở thành thực hiện một nửa mà thôi.

Giờ phút này Úc Thanh Hoàn quả thật tỏ ra ỷ lại vào hắn, không thể rời khỏi hắn dù chỉ một chút. Chỉ cần Tư Đình muốn ra ngoài làm nhiệm vụ, cậu liền vừa khóc lóc vừa níu kéo, nằng nặc đòi đi theo.

Biết rõ dẫn đường chỉ đang diễn trò, nhưng lính gác quả thật không thể cưỡng lại được sự làm nũng ấy, đành cam chịu thu xếp đầy đủ hành lý từ vật dùng sinh hoạt cho đến thuốc men cho dẫn đường, không quên dặn đi dặn lại Úc Thanh Hoàn phải bám sát lấy hắn, không được chạy loạn, gặp nguy hiểm thì lập tức tìm hắn cầu cứu.

Úc Thanh Hoàn liên tục gật đầu, giơ tay thề thốt rằng mình nhất định sẽ ngoan ngoãn.

Mục tiêu lần này của họ chính là nơi cha của Tư Đình

- Tư Vân Mặc

- đã ngã xuống, một địa phương bị gán cho cái danh " ngôi làng bị nguyền rủa".

Có người đã phát hiện mảnh vỡ của thiết bị ghi hình chấp pháp mà Tư Vân Mặc từng sử dụng vào tám năm trước tại ngôi làng đó. Minh Tháp nghi ngờ rằng thiết bị đó đã bị dân làng giấu đi, vì vậy mới uỷ thác cho Tư Đình và nhóm người Bách Ninh Dực đến đó để điều tra.

Vừa để điều tra, vừa ôm hy vọng có thể khiến cho mâu thuẫn giữa họ được hoá giải thông qua nhiệm vụ lần này, giúp mọi người buông bỏ những oán hận năm xưa.

Dù sao thì đám trẻ ấy cũng đều do Minh Tháp tự tay nuôi lớn, tương lai của Minh Tháp rồi sẽ giao vào tay thế hệ mới này, đặc biệt là Tư Đình và Bách Ninh Dực là hai nhân tố càng được chăm chút đặc biệt hơn cả.

Ai cũng biết rõ, chuyện năm xưa là tảng đá lớn đè nặng trong lòng hai nhà họ Tư và Bách. Hiện giờ khó khăn lắm mới có manh mối, tất nhiên phải để hậu nhân của họ tự mình đi tìm ra câu trả lời.

Úc Thanh Hoàn ngồi trong khoang tàu, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật bên đường trôi dần về phía sau. Có lẽ lần ra đi này... cậu sẽ không bao giờ quay về được nữa. Đội ngũ này cũng sẽ không như kỳ vọng của Minh Tháp mà hóa giải được hận thù, ngược lại còn rơi vào kết cục thê thảm hơn.

Nhóm nhân vật chính sẽ có một người chết hai người bị trọng thương, Tư Đình rời khỏi Hắc Tháp, bị truy nã với tội danh giết người.

Nếu tính cả số phận của cậu thì e rằng... ai cũng sẽ chìm vào một tương lai đen tối.

Vì địa điểm lần này nằm ở một hành tinh lạc hậu cách Thủ Đô Tinh khá xa, họ cần đổi sang tàu không gian do Minh Tháp chuẩn bị tại trạm dịch chuyển.

Minh Tháp gần như muốn treo băng rôn với khẩu hiệu "Hòa thuận đoàn kết" cho đội ngũ này, còn cố ý bố trí cho năm người một con tàu chỉ có sáu ghế ngồi đối diện nhau. Tư Đình và Úc Thanh Hoàn ngồi một bên, đối diện là Bách Ninh Dực, Franz và Bách Mộ.

Việc ăn uống trên suốt chuyến đi sẽ do robot phục vụ, để đảm bảo an toàn, trừ những lúc cần thiết mọi người đều phải ngồi yên tại chỗ, đồng nghĩa với việc... bọn họ sẽ phải mắt to trừng mắt nhỏ suốt sáu tiếng đồng hồ.

Từ khi bước lên tàu, Bách Mộ vẫn luôn cúi đầu im lặng, phần tóc mái quá dài che khuất thần sắc của hắn ta. Vị trí của hắn ta cũng là nơi xa với Tư Đình nhất, hai người ngồi ở hai góc chéo đối diện.

Bách Ninh Dực và Úc Thanh Hoàn ngồi đối diện nhau, cáo nhỏ dường như rất muốn mở miệng nói gì đó, nhưng khi ánh mắt lướt qua Tư Đình bên cạnh, lời nói lại nghẹn trong cổ họng, nuốt trở vào.

Trong ba người đối diện, Franz là người thoải mái nhất, hắn ta chỉ chăm chú nhìn Bách Ninh Dực suốt đoạn đường.

Riêng Tư Đình, từ lúc tàu cất cánh đến giờ chỉ căn dặn Úc Thanh Hoàn một vài điều cần chú ý sau đó im lặng không lên tiếng nữa, dùng hành động để thể hiện sự quan tâm với dẫn đường. Lúc đầu hắn chỉ nắm lấy tay cậu, không biết từ lúc nào đã đan chặt mười ngón tay vào nhau.

Thông qua liên kết tinh thần, Úc Thanh Hoàn có thể cảm nhận được tâm trạng của Tư Đình không vui vẻ, nhưng cái "không vui

"này dường như không thuần túy, trong đó còn xen lẫn một thứ cảm xúc khác. — Sắp được báo thù rồi, chắc là cậu thấy kích động lắm nhỉ? Úc Thanh Hoàn nghĩ vậy, vừa ngẩng đầu đã đối diện với ánh mắt của Tư Đình, có lẽ ánh nhìn của người này vẫn chưa từng rời khỏi cậu. Cậu ngơ ngác hỏi:"Trên mặt tôi có gì sao?"

Tư Đình gật đầu, nghiêm túc đáp:

"Có một chút."

"Cái gì?"

"Có một chút... đáng yêu."

Úc Thanh Hoàn: "......

"Cậu thề, một ngày nào đó cậu nhất định sẽ xóa sạch toàn bộ đống tiểu thuyết trong thiết bị cá nhân của Tư Đình. Phải công nhận trò đùa nhảm nhí của Tư Đình cũng có chút hiệu quả, ba người đối diện đồng loạt ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía hai người họ như đang gặp ma giữa ban ngày. Còn đương sự thì vẫn thản nhiên khoanh tay dựa vào ghế, vẫn chăm chú nhìn Úc Thanh Hoàn như cũ:"Tôi còn tưởng cậu sẽ chào hỏi Bách Ninh Dực chứ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!