Chương 30: (Vô Đề)

Giống hệt lần đầu tiên Úc Thanh Hoàn nhận nhiệm vụ cấp S, Tư Đình lại bắt đầu thấp thỏm bất an. Bữa tối dành cho dẫn đường được chuẩn bị một cách chu đáo, Tư Đình tự tay đút cho Úc Thanh Hoàn ăn từng chút một.

Liên kết tinh thần phát huy đúng chỗ tốt ở thời điểm này. Úc Thanh Hoàn có thể cảm nhận được nếu cậu không chịu để Tư Đình đút cho, người này sẽ lập tức phát điên.

Bị bắt buộc, Úc Thanh Hoàn đành chấp nhận sự chăm sóc tỉ mỉ như đối với một đứa trẻ con của lính gác, đối phương thậm chí còn không cho cậu tự đặt chân xuống đất. Sau khi ăn no, Tư Đình lại ôm cậu ngồi xuống sofa, thành thục bật bộ phim mà Úc Thanh Hoàn yêu thích để cậu giết thời gian.

Tư Đình vẫn canh cánh trong lòng về dấu răng kia, còn đặt mua thuốc trị thương loại đắt tiền hơn, yêu cầu giao gấp tới biệt thự để thoa cho dẫn đường.

Úc Thanh Hoàn không khỏi cảm thán.

Chủ hệ thống thì không từ thủ đoạn để đảm bảo cậu có thể thuận lợi thoát khỏi thế giới này, cứ như sợ cậu chết không nổi vậy. Còn người yêu phản diện của cậu thì ngược lại hoàn toàn.

Để trấn an lính gác, Úc Thanh Hoàn giơ chân mình lên, cẩn thận ngắm nghía vết cắn ấy, thuận miệng khen ngợi:

"Thật ra tôi cũng rất thích. Răng cậu rất đều, dấu cắn để lại cũng rất đẹp."

Tư Đình: "......

"Tư Đình nghẹn lời. Tư Đình trầm mặc. Tư Đình nửa tin nửa ngờ nhìn Úc Thanh Hoàn một cái:"Vậy... sau này tôi cắn nhiều thêm chút nhé?"

Úc Thanh Hoàn đá đầu gối Tư Đình một cái: "Cậu càng ngày càng không biết kiềm chế gì cả!

"Lính gác không ngẩng đầu, nắm lấy bàn chân tinh nghịch của dẫn đường đặt lên đầu gối mình, cẩn thận bôi thuốc lại một lần nữa, đảm bảo không sót lại chút khe hở nào. Hắn khẽ đáp:"Tôi yêu cậu, Úc Thanh Hoàn.

"Một câu tỏ tình nhẹ nhàng, như chẳng hề để tâm. Thế nhưng lại tựa hòn đá nặng ngàn cân bất chợt đè ép lên ngực Úc Thanh Hoàn, suýt nữa khiến cậu không thở nổi. May mà có Aivis che chắn nên những xúc động thực sự trong lòng cậu mới không truyền đến Tư Đình thông qua liên kết tinh thần. Lính gác vẫn cúi đầu, nhưng lời nói thì không ngừng lại:"Cậu đã hứa với tôi, cậu sẽ không chết."

Nghe vậy, Úc Thanh Hoàn hơi ngẩn ra.

Thật tình cậu cũng không nhớ mình đã nói như vậy với Tư Đình trong hoàn cảnh nào.

Nhưng... thì đã sao chứ?

Lời hứa đó, cậu từng nói với vô số người, vô số lần.

Với người khác không tính, với Tư Đình cũng vậy.

Cậu tuyệt đối sẽ không vì bất kỳ ai mà lưu lại thế giới nhỏ bé này.

Mặc dù trong lòng vẫn còn bất mãn với Chủ hệ thống, nhưng Úc Thanh Hoàn hiểu rõ bản thân mình hơn ai hết. Từ trước đến nay cậu chỉ tiến hành nhiệm vụ theo kế hoạch A. Cậu hiểu rõ cái gọi là đồng hồ đếm ngược sinh mệnh kia chỉ áp dụng cho kế hoạch B dự trù mà thôi.

Nếu cậu chọn hy sinh vì nhóm nhân vật chính, có lẽ cái chết sẽ còn đến nhanh hơn.

Đợi Tư Đình bôi thuốc xong, Úc Thanh Hoàn dịch người tựa vào lòng đối phương. Cậu thành thục nói dối như đã làm vô số lần, thậm chí trong lòng không nhấc nỗi một chút gợn sóng:

"Yên tâm, tôi sẽ không chết. Vết thương này sẽ nhanh khỏi thôi, cậu đừng làm vẻ mặt như đưa đám đó nữa."

Giá trị hắc hóa của lính gác lên xuống bất định, không biết trong đầu đang nghĩ ngợi những gì.

Những ngày dài liên tục bôn ba khiến Úc Thanh Hoàn mỏi mệt. Cậu chớp chớp mắt buồn ngủ, nắm lấy bàn tay Tư Đình. Hai người nhanh chóng đan tay vào nhau, hơi ấm từ lòng bàn tay của cả hai dần đồng điệu.

Tư Đình kéo chiếc chăn bên cạnh, cẩn thận phủ lên người dẫn đường trong lòng.

Thấy Úc Thanh Hoàn hơi ngẩng đầu tỏ ý muốn một nụ hôn ngủ ngon, hắn liền cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại ấy.

Cuối cùng, hắn còn đặt một nụ hôn thật khẽ lên giữa trán Úc Thanh Hoàn.

Mấy ngày gần đây mưa rơi không dứt.

Bóng đêm đã xóa nhòa hình dạng của những hạt mưa, nhưng tiếng mưa rơi vẫn lọt vào tai Tư Đình rõ ràng mồn một.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!