Việc dỗ Tư Đình vui vẻ thật ra vô cùng đơn giản: đầu tiên, lúc hắn bế cậu đặt lên sofa hôn tới tấp, tuyệt đối đừng chống cự; thứ hai, giữa nụ hôn sâu khiến người ta nghẹt thở đó, thỉnh thoảng nên đáp lại đôi chút để bày tỏ cái "thích"; cuối cùng, sau khi hôn xong, ngồi trong lòng lính gác với đôi mắt đỏ hoe, nước mắt lem nhem rơi trên bờ vai hắn, yếu ớt buông một câu, "Suýt nữa bị cậu hôn đến chết rồi."
Nhờ vậy, mèo con sẽ thu hoạch được câu nói tràn ngập vui sướng và thỏa mãn từ lính gác: "Đáng đời, ai bảo cậu không trả lời tin nhắn."
Thế là mèo con thuận thế ôm eo lính gác, dụi mặt vào ngực hắn nhẹ nhàng cọ cọ, ấm ức nói: "Ở nhà một mình buồn lắm..."
Lính gác im lặng.
Lính gác bắt đầu tự trách.
Lính gác đưa tay lên xoa đầu mèo con, rồi ôm cậu trở về phòng tiếp tục thân mật.
Dù chưa bao giờ làm đến bước cuối cùng nhưng Úc Thanh Hoàn đã bị hắn dày vò thê thảm. Khi thấy đối phương kính cẩn mà hôn lên nơi ấy của mình, còn lo mình không thấy rõ mà cố tình làm động tác nhấm nuốt một cách lộ liễu, bất kể là ai cũng không thể giữ bình tĩnh được.
Cậu cố gắng kiềm nén không để phát ra âm thanh, nhưng càng như thế Tư Đình lại càng được nước lấn tới, cho đến khi cậu rốt cuộc không nhịn nổi nữa, người kia lại lộ ra vẻ mặt thỏa mãn vô cùng.
Cực kỳ xấu xa.
Điều xấu xa hơn, không biết lính gác lấy ở đâu ra một cuộn dây ruy băng màu đỏ. Hắn vừa hôn cậu đến mơ màng, đồng thời dùng kỹ xảo thuần thục quấn dây ruy băng quanh thân thể cậu.
Chỉ trong chốc lát, hai tay của dẫn đường đã bị trói ngược ra sau, đến cả đôi chân cũng bị buộc chặt, toàn thân không thể động đậy.
Cuối cùng, Úc Thanh Hoàn bị bịt kín đôi mắt bằng một dải lụa mỏng, xuyên qua lớp lụa mờ, cậu mơ hồ trông thấy lính gác cúi đầu, ngậm lấy một nơi nào đó.
" Tư... Tư Đình!
"Dẫn đường mềm nhũn ngã về một bên, toàn thân run nhẹ..... Một giấc này, Úc Thanh Hoàn ngủ thẳng đến tận tám giờ tối. Khi tỉnh lại, cả người sạch sẽ thơm tho, hiển nhiên có người đã giúp cậu tắm rửa. Không cần nghĩ cũng biết là ai. Felix đang nằm bên cạnh cậu ngủ ngon lành. Khi cậu và Tư Đình đang bận"làm việc", Felix và Kaiden đã chạy nhảy ở tầng dưới đến tám trăm hiệp, tiêu hao không ít thể lực. Bấy giờ mèo nhỏ trong mơ còn không ngừng vung vẩy hai chân.
Thấy cậu tỉnh, Kaiden vội vã nhào tới, dùng đầu húc húc vào tay dẫn đường ra hiệu cậu mau xoa xoa nó. So với Tư Đình giận dỗi vì cậu không trả lời tin nhắn, Kaiden chỉ đơn thuần nhớ cậu mà thôi, con sư tử đực ngoan ngoãn gác đầu lên mép giường, lim dim hưởng thụ từng cái vu. t ve đều đặn của Úc Thanh Hoàn, "Gừ ~~
"Khi Úc Thanh Hoàn xuống lầu, Tư Đình đã nấu cơm xong. Được nếm lại tay nghề của Tư Đình sau bao ngày xa cách, Úc Thanh Hoàn ăn đến mức bụng căng tròn, ngồi tựa vào vai lính gác, để hắn xoa nhẹ bụng nhỏ cho mình. Lính gác đại khái đã điều tra được những"việc tốt" mà cậu đã làm mấy ngày nay. Không gian tinh thần của hắn dao động cực kỳ rõ rệt, gần như viết to hai chữ "khó chịu" trên mặt, nhưng Tư Đình không nói gì, chỉ cau mày âm thầm cân nhắc.
Cuối cùng, Tư Đình tự an ủi mình.
Dù hắn rất muốn nhốt Úc Thanh Hoàn lại không để ai gặp cậu, cũng không để người khác chạm vào, nhưng rõ ràng khi dẫn đường có được tự do, cậu trở nên vui vẻ hoạt bát hơn nhiều, cũng trở nên thân thiết với hắn hơn.
Đúng là mèo con dễ được người khác yêu thích, nhưng Úc Thanh Hoàn chỉ đơn giản trò chuyện cùng bọn họ, không có hành động thân mật với ai, đơn giản chỉ thuộc phạm vi bạn bè bình thường.
Chỉ là...
Tư Đình không nhịn được ôm chặt lấy dẫn đường thêm một chút. Dù trong lòng vẫn vô cùng bứt rứt, nhưng giọng hắn vẫn dịu dàng: "Nhiệm vụ lần sau, chúng ta cùng đi."
Dẫn đường thuận thế nằm xuống gối đầu lên đùi lính gác, cười khúc khích đáp: "Được ~"
...
Ba ngày sau, Tư Đình nhận một nhiệm vụ mới, cấp S một sao. Nội dung nhiệm vụ là truy bắt một tên tội phạm bỏ trốn.
Yêu cầu nhiệm vụ là phải hoàn thành trong thời gian ngắn nhất có thể, vì mục tiêu có thể đào tẩu bất cứ lúc nào. Tư Đình lập tức xin cấp phép sử dụng đường bay riêng, điều khiển phi cơ bay tới điểm đến.
Mãi đến khi đáp xuống đất, Úc Thanh Hoàn mới hiểu vì sao Tư Đình phải xin trước quyền sử dụng đường bay, với tốc độ bay kinh hoàng như vậy, nếu không giải phóng đường đi thì nhất định sẽ đâm vào đâu đó nổ tung.
Lính gác hoang dã vốn muốn khoe vẻ đẹp trai cool ngầu trước mặt bạn trai thông qua kỹ thuật lái siêu đỉnh của mình, nào ngờ vừa hạ cánh thấy dẫn đường mặt mũi tái nhợt, hắn lập tức hoảng loạn.
Lính gác bước ra phía sau dẫn đường, cuối cùng đau lòng ôm lấy cậu, được cậu tặng cho một ánh mắt giận dỗi yếu ớt.
"Xin lỗi, tôi sai rồi...
"Tư Đình ôm Úc Thanh Hoàn, nhanh chóng tìm một hiệu thuốc mua thuốc chống say cho cậu. Sau khi uống thuốc, Úc Thanh Hoàn cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút. Thấy lính gác còn đang áy náy, dẫn đường đưa hai tay ôm lấy gương mặt người đang quỳ một gối trước mặt mình, cậu chân thành và nghiêm túc nói:"Cậu lái máy bay đẹp trai lắm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!