Chương 28: (Vô Đề)

Úc Thanh Hoàn không nhớ rõ mình đã trở về phòng bằng cách nào.

Khi ý thức dần tỉnh táo, cậu đã thấy mình nằm yên trên giường, trong nhà không còn động tĩnh nào khác, chỉ có Felix vừa thấy cậu mở mắt đã nhào tới, dùng chóp mũi và đầu nhỏ cọ nhẹ lên má Úc Thanh Hoàn.

Cơn đau thấu tận tim gan đã biến mất, chỉ còn sót lại sự mệt mỏi tận cùng. Cửa sổ trong phòng đã được Tư Đình tháo xuống, Úc Thanh Hoàn có thể nhìn thấy cơn mưa tầm tã bên ngoài qua rèm cửa.

Cậu mở thiết bị đầu cuối ra xem, Tư Đình đã gửi tin nhắn từ hai tiếng trước, nói rằng hắn phải rời đi vài ngày, không xác định thời gian trở về, nhưng nhiều nhất chỉ năm ngày thôi.

Sau cùng là những lời dặn dò kỹ càng đến từng chi tiết, như thể hắn sợ Úc Thanh Hoàn sẽ đói chết trong nhà vậy.

[Úc Thanh Hoàn]:

Tôi đâu phải trẻ con, sẽ không chết đói đâu! [Mèo con giơ nắm tay. jpg]

[Tư Đình]: Cậu ăn tối chưa? Tại sao không trả lời tin nhắn?

[Úc Thanh Hoàn]: Tôi ngủ quên mất, lát nữa tôi sẽ ăn ngay.

Khung trò chuyện cứ hiển thị trạng thái " đang nhập

"nhưng mãi cũng không thấy tin nhắn mới, Úc Thanh Hoàn kiên nhẫn chờ một lát, lính gác trực tiếp gửi đến một yêu cầu gọi video. Cậu kiểm tra lại tình trạng của mình, xác nhận không có gì bất thường rồi mới nhận cuộc gọi. Vẻ mặt của lính gác không hề vui vẻ, mặt lạnh hầm hầm như ai thiếu nợ hắn mấy triệu vậy. Vậy mà khi vừa đối diện với Úc Thanh Hoàn qua màn hình, ánh mắt hắn trở nên dịu dàng thấy rõ. Úc Thanh Hoàn nhìn hắn như vậy không nhịn được mà bật cười, cậu cố ý trêu ghẹo:"Cậu thật sự xem tôi là một đứa trẻ con không thể tự lo cho mình à?"

Lính gác ngẩn người trong chớp mắt, rồi buột miệng thốt ra: "Tôi cũng mong cậu thật sự không thể tự chăm sóc bản thân..."

Úc Thanh Hoàn: "?"

Úc Thanh Hoàn nghiêm túc nhìn hắn, rất không tán thành nói: "Bạn học Tư Đình, cậu lại đang suy nghĩ bậy bạ gì đó?!"

"Muốn cậu dựa dẫm vào tôi hơn một chút, không thể rời xa tôi dù chỉ một chút. Chỉ cần tôi vừa bước ra cửa, cậu đã khóc lóc cầu xin tôi đừng đi, như vậy cậu nhất định sẽ không bao giờ rời khỏi tôi nữa.

"Úc Thanh Hoàn cảm thấy đây là hậu quả của việc lính gác đọc tiểu thuyết tổng tài quá 180 phút một ngày. Từ trước đến nay Tư Đình hiếm khi lộ rõ cảm xúc vui buồn trên gương mặt, mọi cảm xúc đều được thể hiện bằng những đường nét rất nhạt, ngay cả lúc này, nỗi nhớ nhung cũng chỉ thoáng qua như gió thoảng:"Tôi rất nhớ cậu, Úc Thanh Hoàn.

"Nhưng đó chỉ là vẻ ngoài mà thôi. Úc Thanh Hoàn nghiêng đầu cười nhẹ,"Vậy lần sau... cậu dẫn tôi theo nhé?

"Ánh mắt lính gác khẽ động, như đang đấu tranh giữa con tim và lý trí - một bên muốn dẫn Úc Thanh Hoàn theo, một bên lại lo lắng cậu sẽ bị thương, sẽ đổ máu."Tư Đình," Úc Thanh Hoàn ngồi thẳng dậy, vẻ mặt nghiêm túc,

"Tôi là một dẫn đường, là học viên trường quân sự giống cậu. Tôi không thể mãi sống trong nhà kính."

"Không lẽ cậu muốn tôi trở thành đồng đội của người khác?"

Lính gác lập tức nhíu mày: "Người đó chỉ có thể là tôi!

"Cuối cùng Tư Đình cũng nhượng bộ, đồng ý rằng nhiệm vụ tới sẽ đưa Úc Thanh Hoàn đi cùng, chỉ là nhiệm vụ lần này quá đặc biệt, không thể cho cậu tham gia. Hắn liên tục cam đoan rằng mình sẽ cố gắng về sớm. Giống như phần lớn những cặp đôi đang yêu nhau say đắm, Tư Đình cũng mắc bệnh"không nỡ cúp máy". Nhưng cuối cùng tín hiệu bị mất, cuộc gọi đột ngột ngắt ngang, trên màn hình chỉ còn một màu đen kịt.

Úc Thanh Hoàn thả lỏng cơ thể tựa vào đầu giường, gánh nặng đã lâu không thấy lại một lần nữa đè nặng lên vai, cậu lại đang lừa dối tình cảm của người khác... như đã từng làm vô số lần trong quá khứ

[Ký chủ, cậu vẫn ổn chứ?]

Úc Thanh Hoàn giơ tay, lần tìm miếng ngọc đeo trên cổ, nắm chặt lấy nó như để tăng thêm sự kiên định trong lòng mình.

[ Yên tâm, tôi sẽ không ở lại đâu.]

[Hơn nữa, chuyện tôi ho ra máu... chẳng phải cũng nằm trong kế hoạch B của các người sao?]

Để phòng ngừa người xuyên không nảy sinh tư tâm muốn ở lại các thế giới nhỏ, chủ hệ thống đã dự trù ra hai kế hoạch.

Giống như nhiệm vụ lần này của cậu, kế hoạch A là cứu nhóm nhân vật chính rồi chết đi, chủ động rời khỏi thế giới nhỏ; kế hoạch B là bệnh nặng mà chết, bị cưỡng chế rời đi.

Nếu trên cơ thể ký chủ không thể sinh bệnh, vậy chủ hệ thống sẽ giáng xuống vài tai ương vô cớ: ban đầu là tai nạn xe cộ đơn giản, nếu không chết thì tiếp tục gặp các tai nạn ngoài ý muốn khác: như đụng phải bệnh nhân tâm thần phát điên giết người, trượt chân xuống nước rồi đúng lúc bị chuột rút, bị điện giật, hoặc bị đồ vật từ trên cao rơi trúng...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!