Chương 26: (Vô Đề)

Nếu sớm biết cách theo đuổi mà lính gác học được từ mạng tinh tế chính là xếp nến thành hình trái tim dưới ký túc xá của dẫn đường, rồi tự mình đứng vào giữa trái tim đó, cầm loa hướng lên tầng sáu hét lớn: "Úc Thanh Hoàn, tôi thích cậu!!

"Thì Úc Thanh Hoàn nhất định sẽ không cho Tư Đình lên mạng tra cứu gì hết. Bây giờ cậu hối hận rồi. Điều khiến Úc Thanh Hoàn cảm thấy ngạc nhiên là dường như chiêu này lại rất hữu dụng với những dẫn đường khác, ít nhất với Ôn Hạ thì đúng là như vậy. Cậu ta nằm bò trên bệ cửa sổ phòng khách, nhìn chằm chằm lính gác đang tỏ tình dưới lầu, dường như đã quên béng nỗi sợ hãi đối với hắn trước đây, hứng thú bừng bừng quay sang Úc Thanh Hoàn nói:"Thanh Hoàn, hắn đang tỏ tình với cậu kìa!

Thật không ngờ hắn lại chịu làm mấy chuyện thế này, cũng khá lãng mạn đấy chứ, hoàn toàn không đáng sợ như lời đồn, cậu sẽ đồng ý chứ?"

"Rất lãng mạn sao?

"Úc Thanh Hoàn lật người trên ghế sofa, suýt chút nữa làm Felix trong lòng trượt khỏi tay, may mà cậu kịp thời ôm chặt lại. Mèo nhỏ cắn nhẹ tay dẫn đường để bày tỏ lòng"biết ơn

", kết quả lập tức nhận về một cái vỗ thẳng vào trán. Đối với thắc mắc của Úc Thanh Hoàn, Ôn Hạ gật đầu thật mạnh, giải thích:"Thời buổi này đâu có mấy ai xài nến nữa, rất ít nhà máy còn sản xuất, cái gọi là 'bữa tối dưới ánh nến' hiện nay đều dùng đèn giả nến hoặc đèn trang trí tinh xảo hơn thôi."

"Chỉ nến thường thôi đã khó tìm, huống chi mỗi cây nến dưới lầu mà Tư Đình xếp đều là nến tự làm, đây không chỉ là lãng mạn thì là..."

Ôn Hạ còn chưa kịp nói hết, quay đầu đã phát hiện ghế sofa trống không, Úc Thanh Hoàn không nói lời nào đã bỏ đi rồi, thậm chí còn để lại Felix nằm ngửa phơi bụng, ngủ say như chết.

Cậu ta chợt hiểu ra điều gì đó, vội vàng vươn cổ nhìn xuống dưới lầu, sợ mình bỏ lỡ cảnh tượng đặc sắc.

Lúc này dưới khu ký túc xá dẫn đường đã tụ tập không ít người, phần lớn là nghe tin mà tìm tới, một đám người xếp hàng vây quanh Tư Đình, nhưng lại không dám tiến lại quá gần, thậm chí chẳng ai dám la ó cổ vũ, sợ nếu lính gác tỏ tình thất bại mà nổi điên thì những người đứng gần nhất, cổ vũ to nhất sẽ là những kẻ đầu tiên mất mạng.

Họ đứng quanh một cách trật tự và im lặng, còn cẩn thận tính toán cho mình ít nhất ba con đường thoát hiểm rồi mới hóng chuyện, mãi cho tới khi một bóng hình dần dần xuất hiện dưới ánh đèn ký túc xá.

Úc Thanh Hoàn trở nên nổi tiếng khắp trường quân đội nhờ vào hai sự kiện: một là cảnh tượng nhảy xuống đầm sâu lấy tinh thạch trong kỳ kiểm tra khai giảng, hai là mối dây dưa không dứt với Tư Đình.

Nhưng không ngoại lệ, trong cả hai chuyện ấy, ngoại hình xuất chúng của Úc Thanh Hoàn luôn là đề tài khiến người ta kinh diễm.

Dẫn đường dừng lại trước bậc thềm ký túc xá, mái tóc đen nhánh khẽ bay trong gió đêm, ánh sáng trắng dịu êm trước tòa nhà chiếu lên đường nét tinh tế trên gương mặt cậu, rõ ràng nét mặt vẫn chưa có gì biến hoá, nhưng đôi mắt đào hoa lại như ngậm ba phần tình ý, đôi môi như cánh hoa dung hoà mọi vẻ sắc sảo trên gương mặt cậu, tạo nên một cảm giác mềm mại và dịu dàng khó tả.

Bộ đồng phục dẫn đường càng tôn lên vóc dáng thon dài cân đối của Úc Thanh Hoàn, chiếc vòng bạc nơi cổ tay với viên đá quý cùng màu với đôi mắt càng như một nét chấm phá hoàn mỹ.

Úc Thanh Hoàn chậm rãi bước xuống bậc thềm, có lẽ vì xấu hổ, vành tai cậu đỏ ửng khiến dung nhan càng thêm sinh động, tựa như một chú mèo con chín mọng mê người.

Ngay lúc Tư Đình giơ loa lên định tiếp tục tỏ tình, Úc Thanh Hoàn vội chạy như bay về phía lính gác, vì quá vội vã nên cậu bất cẩn trượt chân ở bậc thềm cuối cùng, suýt nữa ngã nhào.

Lính gác đứng giữa vòng nến lập tức vứt loa trong tay, nhanh như chớp lao đến đón lấy người trước khi cậu chạm đất, ôm chặt vào lòng.

Chiếc loa vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp trên không trung, kèm theo tiếng nhiễu điện rè rè rồi rơi trúng đầu một lính gác không kịp né tránh, hắn ta ôm trán kêu r. ên, còn những người xung quanh thì lập tức ném tới ánh mắt "đời đâu biết trước chữ ngờ, chỉ hóng chuyện thôi cũng vô tình dính đạn

". Xác nhận dẫn đường đã đứng vững, Tư Đình mới buông tay ra, lấy từ trong ngực một hộp quà tinh xảo, ra hiệu cho Úc Thanh Hoàn mở ra xem. Úc Thanh Hoàn do dự hai giây, nhìn Tư Đình một cái đầy nghi ngờ, vô cùng lo sợ bên trong là một chiếc nhẫn kim cương mười tám carat, rồi lính gác sẽ quỳ một gối xuống đất, giơ tay lên cao hét lớn:"Úc Thanh Hoàn, lấy tôi nhé!

"Nhưng ngoài dự đoán của Úc Thanh Hoàn, trong hộp không phải nhẫn kim cương mà là ba chiếc thẻ ngân hàng trông vô cùng bình thường. Hy vọng mạng tinh tế sẽ không dạy lính gác chiêu tặng thẻ trống không cho dẫn đường rồi thâm tình nói:"Từ hôm nay trở đi, chúng ta cùng nhau nỗ lực làm việc, dùng quãng đời còn lại lấp đầy thẻ này.

"Tất cả đều tại Tư Đình ngày nào cũng đọc cho cậu nghe mấy tiểu thuyết tổng tài bá đạo kia. Khiến cậu cũng bị nhiễm luôn. Ánh mắt Tư Đình chăm chú nhìn Úc Thanh Hoàn, khuôn mặt lạnh lùng hiếm khi lộ ra chút ôn nhu, hắn mở miệng:"Ở đây có tám mươi triệu tinh tệ, mật khẩu là sinh nhật của cậu."

Úc Thanh Hoàn: "...

"Cũng là một kiểu cực đoan khác mà thôi. Lần này, đám lính gác vây xem không nhịn nổi nữa, đồng loạt hít sâu một hơi. Úc Thanh Hoàn rất muốn ném trả mấy tấm thẻ lại cho Tư Đình, sau đó kiêu ngạo nói:"Chỉ tám mươi triệu thôi mà, tôi cũng có, không cần cậu cho!

"Tiếc là cậu chẳng có nổi tám mươi triệu, số dư trong thiết bị đầu cuối cho thấy cậu chỉ là một nam sinh trường quân đội nghèo kiết xác, còn vung tay xài gần hết số tiền khởi đầu dành cho nhiệm vụ bạch nguyệt quang để mua đồ ăn vặt cùng chia cho Ôn Hạ. Hiển nhiên với kiểu tư duy của Tư Đình, hắn sẽ không hiểu những gì mình đang làm là bản sao của vở kịch"Lính gác bá đạo bao dưỡng Dẫn đường nhỏ nghèo khó

". Úc Thanh Hoàn đậy nắp hộp lại, trả về tay Tư Đình:"Cái này tôi không thể nhận."

Đôi mắt lính gác tối sầm, dường như lại đang âm thầm toan tính một âm mưu xấu xa nào đó.

Úc Thanh Hoàn lướt qua hắn, đi thẳng về phía những cây nến trên mặt đất. Mỗi cây nến đều được tỉ mỉ điêu khắc thành hình hoa hồng, hoàn toàn không giống sản phẩm sản xuất hàng loạt ngoài thị trường, mỗi bông hoa đều khác biệt, tựa như có người đã dốc hết tâm sức để tạo ra chúng.

Thực ra thẩm mỹ của Úc Thanh Hoàn từ trước tới nay không hề hướng về những thứ lãng mạn như nến và hoa, thế nhưng khi cậu cầm một ngọn nến lên, nhìn ngọn lửa nhỏ lay động giữa nhụy hoa, ánh mắt cậu lại chẳng thể rời đi được nữa.

Hôm đó rời khỏi nhà Tư Đình, tính đến nay đã qua hai ngày. Để làm được những cây nến này, rõ ràng lính gác đã phải bỏ ra không ít công sức.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!