Trong thẻ của Úc Thanh Hoàn lại được cộng thêm hai trăm ngàn.
Sau khi Aivis vừa thoát khỏi trạng thái bị phong tỏa tạm thời liền phát hiện thảm trạng của ký chủ mình, toàn thân đầy những dấu vết ái muội, trông chẳng khác nào vừa bị hung hăng giày vò một trận. Nó kinh hãi đến biến sắc, không nói hai lời liền quyết định đi tìm chủ hệ thống để đòi tiền bồi thường.
Sau khi nhận được tiền, tâm trạng Úc Thanh Hoàn tốt lên không ít, nỗi ngột ngạt khi bị giam cầm cũng tạm thời nguôi ngoai. Cậu trở mình, ánh mắt dừng lại trên người con mèo nhỏ vô tâm đang cuộn tròn trong ổ.
Xem ra Felix rất thích nơi ở mới, nó thong dong giẫm từng nhịp lên chiếc đệm dày trong ổ, thỉnh thoảng phát ra những tiếng gừ gừ đầy thoải mái.
Thật ra không chỉ có Felix, bản thân Úc Thanh Hoàn cũng vậy. Cậu vùi nửa gương mặt vào chăn bông, chất liệu vải mềm mại âu yếm làn da, đắp lên người vô cùng ấm áp. Gối đầu cũng mềm, toàn thân tựa như đang nằm giữa tầng tầng lớp lớp mây trắng, được từng đám mây nhẹ nhàng ôm ấp nâng niu.
Tất nhiên, nếu có thể được mặc thêm quần thì tốt biết mấy.
Nằm như thế này... thật sự không có cảm giác an toàn gì cả.
Úc Thanh Hoàn trằn trọc trở mình, mãi vẫn không sao ngủ được. Cậu bèn hỏi Aivis bây giờ là mấy giờ, biết được lúc này đã qua sáu giờ sáng. Thế giới bên ngoài đã sáng rỡ rạng ngời, chỉ có căn phòng này vẫn chìm trong bóng tối, chiếc đèn bàn nhỏ miễn cưỡng chiếu ra chút ánh sáng yếu ớt trong phòng.
Cậu để Aivis mở ra tài khoản của mình, rồi cứ thế lặp đi lặp lại đếm từng con số 0 nối tiếp nhau. Khoản tiền bồi thường tinh thần mà cậu kiếm được ở thế giới này thậm chí còn nhiều hơn cả hai mươi thế giới trước cộng lại.
Có nên nhân cơ hội này kiếm thêm một ít nữa không?
Sau khi trở về cậu sẽ có rất nhiều chỗ cần dùng đến tiền. Nếu không đủ, những người yêu thương cậu cũng sẽ phải cùng cậu chịu khổ.
Dù gì giữa cậu và Tư Đình cũng đã thân mật đến mức này rồi, có tiến thêm một bước nữa cũng chẳng sao. Chỉ cần kiếm đủ tiền ở thế giới này, có lẽ sang thế giới tiếp theo cậu sẽ không cần phải làm loại tiếp xúc thân mật này với nhân vật mục tiêu nữa.
Khóe mắt Úc Thanh Hoàn vô thức liếc qua cổ tay mình, ở đó vẫn còn lưu lại dấu hôn do lính gác để lại. Chỉ là một vệt đỏ nhạt, nhưng do thể chất làn da nên dấu vết ấy đến giờ vẫn chưa phai.
- Cậu đang... bán thân sao?
Ý niệm ấy khiến Úc Thanh Hoàn giật mình tỉnh táo lại. Cậu vội vàng thu lại suy nghĩ, suýt thì quên liên kết tinh thần hoàn toàn có thể truyền tải đầy đủ cảm xúc của cậu đến cho lính gác.
Nhưng vẫn chậm một bước.
Cửa phòng bị mở ra, lính gác còn chưa kịp cởi tạp dề cứ thế xuất hiện bất ngờ trước mặt cậu. Tư Đình sải bước tiến đến, một tay ôm cậu từ trên giường lên, cẩn thận kiểm tra cơ thể cậu từ trên xuống dưới, không sót một chỗ nào.
Chiếc chuông nhỏ buộc ở mắt cá chân Úc Thanh Hoàn vang lên từng tiếng leng keng trong không gian tĩnh lặng.
Xác nhận trên người cậu không có vết thương nào mới, lúc này Tư Đình mới nhẹ nhàng thở phào.
Úc Thanh Hoàn kéo chăn che lại đôi chân trần, ánh mắt lên án nhìn lính gác vừa giở trò lưu manh với mình, "Cậu làm gì đó?
"Tư Đình lưỡng lự, muốn nói lại thôi. Mèo con lại gần hắn, nghiêng đầu, đôi mắt tròn vo đầy khó hiểu,"Hửm?"
Lính gác nhỏ giọng giải thích: "Sợ cậu tự làm tổn thương bản thân.
"Dù sao thì trong tiểu thuyết đều viết như vậy, người bị cầm tù thường cảm thấy u uất, luôn luôn có ý định bỏ trốn. Úc Thanh Hoàn giơ cổ tay lên lắc lắc sợi xích, tiếng leng keng vang lên lạnh lẽo, giọng điệu cũng bực bội theo:"Vậy cậu còn không mau cởi trói, thả tôi về đi."
Tư Đình lại bị điếc tạm thời, đứng dậy đi mất, "Bữa sáng nấu xong rồi, tôi đi lấy cho cậu.
"Úc Thanh Hoàn bất đắc dĩ nhìn theo bóng lưng hắn. Trước khi dùng bữa sáng, lính gác mang đến ly nước súc miệng và bàn chải đánh răng cho cậu, còn bản thân thì nâng chậu nước bằng hai tay, nửa quỳ xuống chờ phục vụ cậu rửa mặt. Úc Thanh Hoàn:"......
"Có lẽ lối suy nghĩ của dẫn đường và lính gác lệch pha nhau đến hàng trăm cây số, cậu thật sự không thể hiểu nổi đầu óc của người này. Hơn nữa ánh mắt hắn nhìn cậu sao mà lạ quá, khiến Úc Thanh Hoàn cứ thấp thỏm sợ rằng Tư Đình có khả năng sẽ... uống sạch nước súc miệng trong chậu luôn. Điều bất ngờ hơn, thông qua liên kết tinh thần mà cậu biết được Tư Đình đang rất vui vẻ, chỉ số hắc hóa giảm rõ rệt, đã hạ xuống còn 80. Nhốt cậu lại khiến Tư Đình vui vẻ đến thế sao?"Vậy nếu tôi muốn đi vệ sinh thì sao?" Úc Thanh Hoàn nghiêm túc hỏi, nhìn lính gác với ánh mắt cảnh giác cao độ như thể sợ hắn buột miệng nói ra câu gì đó kiểu "Tôi giúp cậu cũng được
". Nếu thế thật thì cậu sẽ đi chết ngay bây giờ luôn!! Tư Đình mở bảng điều khiển trên cổ tay bấm vài cái, một khe hở nhỏ mở ra trên cột giường, Úc Thanh Hoàn kéo thử dây xích, phát hiện chiều dài được mở rộng kha khá, đủ để cậu đi đến nhà vệ sinh. Lính gác không chút khách khí vén chăn của dẫn đường rồi bế bổng cậu lên. Dẫn đường tức đến phát điên, giãy giụa đòi nhảy xuống:"Cậu làm gì vậy?!
Tôi tự đi được!"
Chuông ở mắt cá chân cậu rung vang liên hồi như một khúc nhạc dạo dương cầm vồn vã.
Đến nhà vệ sinh, lính gác đặt cậu xuống nhưng hoàn toàn không có ý tránh đi. Úc Thanh Hoàn lập tức giơ chân đá người kia một cái, chuỗi xích này chỉ vừa vặn dài đến cửa nhà vệ sinh, không dư thêm dù chỉ một tấc, khiến cậu chẳng thể nào đóng cửa lại được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!