[Ký chủ?]
[Ký chủ, mau tỉnh lại!]
Bên tai truyền đến giọng nói đầy lo lắng của Aivis. Sau một tiếng rên khẽ, Úc Thanh Hoàn chậm rãi tỉnh lại. Trong phòng không quá sáng, thậm chí có thể nói là mờ tối, nhưng mất một lúc cậu mới hoàn toàn thích nghi mà mở mắt...
Đây là một căn phòng hoàn toàn xa lạ.
Ký ức dần sống lại. Sau khi rời khỏi nhà hàng, Tư Đình kéo cậu vào một con hẻm vắng người, sau đó cổ tay phải truyền đến cảm giác đau nhói như bị kim châm, kể từ đó cậu liền mất đi ý thức.
Cùng với động tác ngồi dậy, một lực kéo kỳ lạ kèm theo tiếng va chạm kim loại vang lên. Cậu cúi đầu nhìn, cổ tay trái vốn nên mang thiết bị đầu cuối giờ lại đeo một chiếc còng tay.
Dây xích dài một đầu nối vào còng tay, đầu còn lại cắm sâu vào cột giường.
[Tôi bị bắt cóc rồi?]
Úc Thanh Hoàn đảo mắt nhìn quanh. Sau khi xác nhận nơi này không phải căn tầng hầm ẩm thấp tăm tối liền thở phào nhẹ nhõm. Cậu ngả người nằm trở lại, cảm nhận lớp nệm mềm mại dưới thân, gối đầu êm ái, chăn mỏng nhẹ nhưng vô cùng ấm áp.
Nhiệt độ trong phòng cũng vừa vặn, không biết tốt hơn bao nhiêu lần so với ký túc xá bình dân kia.
[ Sớm biết được ở tốt thế này, tôi thà "bị bắt" sớm một chút còn hơn.]
[Đúng vậy, ký chủ, cậu bị bắt cóc rồi.]
[Khoan đã... sao cậu chấp nhận nhanh thế? Không định vùng vẫy thử sao? Thử kéo dây xích xem có rớt ra không, rồi tìm cửa sổ bỏ trốn?]
[ Trốn ra rồi thì sao?
Sau đó bị Tư Đình bắt về, rồi mọi chuyện lại phức tạp hơn?]
Aivis tiêu hóa trong ba giây, [Cậu nói cũng có lý... vậy thì không cần làm những chuyện vô ích...]
Họ chưa nói xong, cửa phòng đã bị mở ra. Lính gác đứng ngược sáng, khuôn mặt Tư Đình bị che khuất trong bóng tối. Hệ thống thấy ký chủ bật người ngồi dậy, còn thử kéo dây xích, sau đó phẫn nộ nhìn về phía phản diện đang đứng trước cửa, hét lên:
"Tư Đình! Cậu đang làm gì vậy?! Mau thả tôi ra!"
... Chẳng phải cậu nói không muốn vùng vẫy sao?
Sợi xích này được chế tạo từ kim loại đặc biệt, ngay cả đao kiếm sắc bén cũng không thể chặt đứt, đừng nói đến cánh tay mảnh mai của một dẫn đường mà mong tự thoát thân. Tư Đình cất bước tiến vào căn phòng hắn đặc biệt chuẩn bị cho mèo con của mình.
Hắn đưa tay khép cửa lại, vệt sáng cuối cùng cũng bị xóa sạch khỏi mặt đất, chỉ còn bóng tối vô biên bao trùm.
Trong phòng, hắn đã lắp thiết bị gây nhiễu tinh thần lực, đây là loại máy móc chuyên dùng để đối phó với dẫn đường, có thể khiến đối phương không thể sử dụng tinh thần lực, cũng không thể triệu hồi tinh thần thể. Dĩ nhiên, Tư Đình vẫn luôn hoan nghênh Felix dọn vào, nhưng rõ ràng thời cơ chưa đến.
Tư Đình dừng lại bên giường, giơ tay bật đèn bàn. Ánh sáng trắng dịu dàng phủ lên cơ thể dẫn đường. Mái tóc ngắn đen mượt như lụa, làn da trắng nõn như ngọc thạch, hàng mi cong dài run lên vì giận dữ.
Dù trong tình cảnh này, đôi mắt đào hoa của cậu vẫn còn hiện lên nét ôn nhu và mê hoặc, đủ để cướp lấy trái tim của hắn.
Ánh mắt Tư Đình từng chút, từng chút một dời xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở đôi môi xinh đẹp không hề thua kém đôi mắt kia. Hắn đã từng nếm qua nơi ấy nhiều lần, mềm mại và ngọt ngào, khiến hắn không thể nào quên được.
"Tư Đình, cậu muốn làm gì?!"
Dẫn đường gắt lên, đôi đồng tử vàng kim tràn đầy phẫn nộ.
Chỉ tiếc, biểu cảm công kích của dẫn đường thật sự quá yếu. Dù cậu tức giận thế nào, trong mắt hắn cũng trở nên đáng yêu không chịu được. Không những không khiến người ta sợ hãi, ngược lại còn khiến Tư Đình muốn ôm cậu, hôn cậu, chiếm lấy cậu hoàn toàn.
Hắn áp người xuống, thuận theo bản năng trong lòng, hung hăng nuốt lấy đôi môi mềm của dẫn đường. Người dưới thân vẫn chưa biết cách lấy hơi, bị hắn trêu đùa đến thở không nổi, chỉ có thể nức nở cầu xin, mềm nhũn cả người nằm trong vòng tay hắn.
Suốt mấy tháng quan sát, Tư Đình đã quá rõ thân thể đối phương, chỗ nào có thể chạm, chỗ nào không thể. Trước đây hắn vẫn luôn kiềm chế, không dám làm quá mức, nhưng giờ phút này đã chẳng còn gì để mất, hắn không cần che giấu nữa, không cần đè nén những h. am m. uốn đen tối trong lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!