Chương 21: (Vô Đề)

Dựa vào liên kết tinh thần giữa cậu và Tư Đình, Úc Thanh Hoàn có thể mơ hồ cảm nhận được vị trí của lính gác. Cơn lửa dữ dội rực đỏ nửa bầu trời thị trấn. Càng đến gần nơi phát hỏa, cậu càng thấy nhiều thường dân đang hoảng hốt bỏ chạy khỏi hiện trường.

Mồ hôi thấm ướt lọn tóc đen trước trán, khiến tầm nhìn của Úc Thanh Hoàn thoáng chốc mờ đi.

Trình Táp đã đuổi kịp phía sau. Lính gác không nói gì bắt lấy cánh tay Úc Thanh Hoàn, giọng điệu mất đi vẻ ôn hòa thường ngày, khàn đặc vì khẩn trương:

"Thanh Hoàn, cậu không thể tới đó được đâu.

"Úc Thanh Hoàn dừng bước. Nhìn trạng thái của Trình Táp, cậu lập tức nhận ra lính gác này đang có dấu hiệu rơi vào trạng thái bạo loạn tinh thần. Mặt nạ phòng độc rốt cuộc vẫn chậm một bước. Cậu kéo Trình Táp tránh vào sau một bức tường, mở miệng hỏi:"Cậu có mang theo tin tức tố không?

"Lính gác không đáp, chỉ yên lặng nhìn cậu bằng ánh mắt sâu thẳm. Úc Thanh Hoàn:"...

"Không nói nhiều nữa, cậu lập tức dùng tinh thần lực gõ mạnh vào ý thức của Trình Táp một cái. Đôi tai chó trắng lập tức hiện ra, Úc Thanh Hoàn sững lại nhìn một hồi lâu. Lính gác ôm đầu, nhăn mặt rê. n rỉ:"Đau quá, đau chết tôi rồi!"

"Ai bảo cậu giả vờ điếc." Úc Thanh Hoàn tiếp tục hỏi lại, "Có mang theo tin tức tố không?"

Lần này, lính gác ngoan ngoãn gật đầu, móc từ túi áo ra một ống tiêm nhỏ chứa tin tức tố: "Có mang."

Úc Thanh Hoàn cầm lấy rồi rút đầu kim tiêm ra, sau đó ra hiệu cho lính gác cúi người xuống một chút. Cậu đưa ống kim vào sau gáy hắn ta, tiêm thẳng vào:

"Mùi chất đốt thuốc cấm không ảnh hưởng nhiều đến dẫn đường nhưng đối với lính gác thì rất nghiêm trọng. Tôi phải đi tìm Tư Đình, cậu ấy đang cần tôi. Trong xưởng dược vẫn còn nhiều người vô tội chưa kịp thoát thân. Trước khi đội cứu hỏa đến, cậu hãy giúp họ. Cứu được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. Nhưng nhớ kỹ, an toàn của cậu là quan trọng nhất, tuyệt đối không được manh động."

Càng trong lúc nguy cấp, giọng Úc Thanh Hoàn lại càng trở nên dịu dàng. Ngữ điệu không nhanh không chậm, vừa vặn an ủi và xoa dịu tâm trạng của lính gác, giúp hắn ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Thấy Trình Táp nghiêm túc lắng nghe, Úc Thanh Hoàn trong lòng yên tâm hơn đôi chút. Cậu lấy dao rạch một vết nhỏ nơi đầu ngón tay, nhỏ vài giọt máu vào ống tin tức tố đã tiêm hết:

"Tin tức tố của tôi chưa chắc có hiệu quả với cậu, nhưng có còn hơn không. Nếu cảm thấy khó chịu, hãy mở ra ngửi một chút.

"Nói rồi, cậu đưa ống tiêm trở lại tay Trình Táp. Lính gác định tháo mặt nạ phòng độc đeo cho Úc Thanh Hoàn nhưng bị cậu ngăn lại. Cậu lấy ra một chiếc mặt nạ khác màu đen từ túi áo, buộc lên sau gáy, che khuất nửa khuôn mặt. Đôi mắt vàng kim trong ánh lửa rực sáng một cách rạng ngời. Cậu đưa tay xoa nhẹ một bên tai chó của lính gác, ánh mắt dịu dàng mà chuyên chú:"Nhớ kỹ lời tôi dặn."

Lính gác hệ chó ngoan ngoãn gật đầu: "Cứu người."

"Tôi nói là... chú ý an toàn." Úc Thanh Hoàn sửa lời, xoay người rời đi. Nhưng khi đi được vài bước, cậu lại không kìm được ngoái đầu nhìn về phía chó nhỏ vẫn còn đứng tại chỗ.

Những lời của cậu thật ra đều trái ngược hoàn toàn với lý thuyết được dạy trong trường quân đội. Cậu cũng chẳng biết Trình Táp có nghe lọt tai hay không. Úc Thanh Hoàn từng quen làm phản diện, mọi việc đều đặt sự an toàn của bản thân và lợi ích của người xuyên không lên hàng đầu.

Rất nhiều lần cậu tình nguyện trở nên ích kỷ một chút.

Ngoại trừ hai yếu tố đó, đối với cậu, điều quan trọng tiếp theo chính là sinh mạng của bạn bè và cấp dưới. Còn về những người xa lạ khác, cậu chỉ có thể nói một câu: "Mỗi người đều có số mệnh riêng."

... Cậu lại vô tình bắt đầu "thu nhận cấp dưới" rồi sao?

Úc Thanh Hoàn lắc đầu gạt bỏ ý nghĩ quái lạ ấy. Cậu tránh khỏi những khu vực cháy lớn, đi theo chỉ dẫn từ liên kết tinh thần để tìm Tư Đình. Cấu trúc của nhà xưởng phần lớn đều dùng vật liệu chống cháy, chỉ có dược liệu, thuốc thành phẩm và các vật dụng bằng gỗ bên trong là bị thiêu rụi.

Ba tiếng nổ trước đó có vẻ hơi bất thường, cứ như có người đã đặt sẵn thuốc nổ từ trước rồi hẹn giờ để kích hoạt chúng vậy.

Khói đen cuồn cuộn.

Ban đầu mồ hôi còn đổ như tắm, vậy mà giờ Úc Thanh Hoàn lại cảm thấy khát khô đến mức cổ họng cũng bỏng rát. Cậu đi rất lâu, giữa chừng gặp phải hai lính gác và một vệ binh. Sau khi giải quyết cả ba, Úc Thanh Hoàn cảm nhận được khoảng cách giữa cậu và Tư Đình đang ngày càng gần.

Felix len lỏi qua những mảnh lửa rơi xuống, linh hoạt né tránh từng chướng ngại để tìm kiếm khắp nơi. Cuối cùng, nó tìm thấy Tư Đình trong một văn phòng.

Lửa đang lan đến cửa chính, lính gác đang ngồi trong một căn phòng có hệ thống điện bị cháy hỏng, dùng máy phát điện chuyên biệt để khởi động máy tính, cố gắng khôi phục lại dữ liệu đã bị xóa.

Phát hiện có người đến gần, cả Tư Đình lẫn Kaiden đều lập tức tiến vào tư thế chiến đấu, mùi thuốc trong không khí đã ảnh hưởng đến cả năm giác quan của lính gác, tinh thần chao đảo khiến hắn không thể phân biệt được người đến là dẫn đường của mình.

Felix đập cho dáng vẻ hung tợn của Kaiden một cái, như thể đang quát:

"Cậu dám nhe răng với tôi? Chán sống rồi hả, con sư tử thối này!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!