Chương 20: (Vô Đề)

Bọn họ đã bị theo dõi.

Tàu điện dừng lại ở thị trấn nhỏ Sori, khi Úc Thanh Hoàn bước theo Tư Đình xuống xe, cậu đã cảm nhận được một tầm mắt theo sát họ như bóng với hình, có người đang âm thầm giám sát họ.

Úc Thanh Hoàn liếc nhìn Tư Đình, hai người lặng lẽ trao đổi ánh mắt, đồng thời hạ thấp giọng nói.

"Tôi sẽ cho người đưa cậu về.

"Tư Đình nói. Nghe vậy, Úc Thanh Hoàn có phần ngạc nhiên nhìn hắn. Người này ngày hôm qua còn than thở rằng mình lẻ loi không nơi nương tựa, hôm nay lại có thể tốt bụng nhờ người khác đưa cậu về. Cậu từ chối ý tốt của lính gác:"Không cần.

Nhưng cậu có thể đưa Trình Táp về."

Tư Đình khẽ nhíu mày, ghét bỏ nhìn Trình Táp một cái, trên mặt viết rõ mấy chữ "tên này sống hay chết thì liên quan gì đến tôi

". Chó nhỏ mờ mịt gãi đầu, chẳng hiểu ra sao. Thế nhưng Úc Thanh Hoàn và Tư Đình đều không có ý định giải thích, Trình Táp chỉ có thể hồ đồ đi theo phía sau. Ánh mắt hắn ta thoáng lướt qua bóng lưng Tư Đình rồi lại ghét bỏ quay đi, rơi trở lại trên người Úc Thanh Hoàn. Không hiểu vì sao, hắn ta bỗng thấy bản thân như đang vô tình trở thành"nhân tố thúc đẩy tình cảm" cho Úc Thanh Hoàn và Tư Đình, cảm giác này... thật sự tệ đến phát ngán.

Sau khi đến nhà trọ, điều khiến Trình Táp cảm thấy tồi tệ hơn là Úc Thanh Hoàn tự chủ động đề nghị hai người họ ở chung một phòng, còn hắn ta vẫn bị gạt sang một bên như cũ.

Hắn ta nhìn chằm chằm Úc Thanh Hoàn, cậu không ngoái đầu lại mà cứ thế kéo tay Tư Đình bước vào căn phòng bên cạnh.

Vào phòng rồi, Úc Thanh Hoàn không lập tức lên tiếng mà trước tiên trao đổi ánh mắt với Tư Đình, lính gác lấy ra một thiết bị dò tìm máy nghe trộm, bước chân nhẹ nhàng lượn một vòng quanh phòng.

Còn Úc Thanh Hoàn thì phối hợp khẽ ho khan hai tiếng.

Khi bước đến một vị trí nào đó, đèn báo của thiết bị chợt chuyển đỏ, chứng tỏ đã phát hiện được thiết bị nghe trộm. Tư Đình quay lại đứng cạnh Úc Thanh Hoàn, vẻ mặt đầy lo lắng hỏi:

"Vẫn còn thấy khó chịu sao? Hoàn Hoàn."

Úc Thanh Hoàn: "...

"Tên này rõ ràng là cố tình. Úc Thanh Hoàn trừng hắn, cậu khẽ lắc đầu, giọng tuy nhỏ nhưng lại mang theo vẻ yếu ớt:"Không khó chịu."

Cậu ngứa răng muốn cắn người, rất muốn gọi lại hai tiếng "Đình Đình", nhưng cuối cùng lòng tự trọng không phép gọi ra cái tên sến súa ấy được.

"Hoàn Hoàn."

Tư Đình ngồi xuống bên cạnh Úc Thanh Hoàn, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gò má của dẫn đường, ánh mắt dịu dàng đến đau lòng, hắn nói: "Lần này, chúng ta nhất định sẽ tìm được thuốc chữa cho cậu."

Nói xong, Tư Đình mạnh mẽ kéo dẫn đường vào ngực mình, vùi mặt hít hà tin tức tố yêu thích, hắn cảm thấy ánh nắng ngoài cửa sổ cũng trở nên rực rỡ hẳn lên.

Thơm thật.

Dù bị ôm chặt, Úc Thanh Hoàn vẫn không quên đưa tay nhéo eo người kia một cái, tỏ ý đừng có được nước lấn tới. Nhưng làn da của lính gác rất dày, chút sức lực ấy chẳng thấm vào đâu.

Lính gác thậm chí còn ngang nhiên bế bổng cậu lên mang tới mép giường, chủ động cởi áo khoác và giày, sau đó ân cần đắp chăn cho cậu. Làm xong những chuyện ấy, Tư Đình lại vội vàng rót nước, gọi cơm, vừa làm vừa không ngừng dặn dò đủ thứ, hệt như hắn đã quen chăm sóc căn bệnh của Úc Thanh Hoàn từ lâu.

Úc Thanh Hoàn ngoài miệng thì phối hợp, nhưng tay lại lặng lẽ gõ trên thiết bị đầu cuối, gửi tin nhắn cho Tư Đình.

[Úc Thanh Hoàn]:

Cậu có vẻ rất giỏi chăm sóc người bệnh?

[Tư Đình]: Tôi chỉ là rất giỏi tự chăm sóc bản thân.

[Tư Đình]: Dù sao thì tôi cũng không cha không mẹ, không nơi nương tựa.

Nhìn thấy dòng tin nhắn cuối cùng, Úc Thanh Hoàn hơi sững lại. Thật ra trong khoảng thời gian tiếp xúc cậu có thể nhìn ra Tư Đình không phải thuộc kiểu phản diện "ác từ trong trứng", tuy thỉnh thoảng hắn có điên điên khùng khùng nhưng phần lớn thời gian lại vô cùng dịu dàng và chu đáo.

Nếu không có ân oán với nhóm nhân vật chính, nếu không gặp phải tinh thần bạo loạn trường kỳ không thể chữa trị, có lẽ Tư Đình đã trở thành một người hoàn mỹ. Hắn mạnh mẽ, sau này còn có thể cường đại hơn, Hắc Tháp sẽ không cô phụ thiên phú cùng sự nỗ lực của hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!