Chương 19: (Vô Đề)

Úc Thanh Hoàn chẳng cần nhìn sắc mặt của Tư Đình cũng biết người này đang cố ý. Cái gì mà "tinh thần bạo loạn

", nghe là biết còn chưa đau đến mức cần cậu điều trị đâu. Cậu tức giận đẩy người ra khỏi phòng, bực bội quát:"Hai người ngủ chung một phòng cho tôi!"

Tư Đình đương nhiên không chịu. Vừa toan đạp cửa xông vào thì lính gác hệ chó thiện lương đã chắn trước cửa, chính khí lẫm liệt nói: "Có tôi ở đây, cậu đừng hòng vào!"

Thế là chó nhỏ bị đánh cho một trận tơi tả, rồi bị ném sang một bên.

Tư Đình vặn tay nắm cửa, phát hiện dẫn đường đã khóa trái bên trong. Hắn liền cúi người nhặt chó nhỏ lên cướp thẻ phòng, sau đó trèo cửa sổ sang phòng của Úc Thanh Hoàn. Vào được rồi liền tiện tay khóa luôn cửa sổ, đề phòng có lính gác nào đó học theo trò này.

Chân vừa chạm đất, Tư Đình thấy dẫn đường đang cuộn tròn lại trên sofa, hơi thở đều đặn đã ngủ say. Trên người chỉ đắp một lớp chăn mỏng.

Felix nằm cạnh tay Úc Thanh Hoàn, cuộn tròn như một ổ bánh mèo. Còn Kaiden vì thân hình quá lớn đành nằm tạm dưới sàn.

Khung cảnh ấy bất giác khiến hắn liên tưởng đến một đoạn trong tiểu thuyết: nam chính sau một ngày dài mệt mỏi trở về nhà, phòng khách sáng đèn vàng ấm áp, người mình yêu đang yên tĩnh ngồi đợi trên sofa.

Bỏ qua việc Úc Thanh Hoàn đang ngủ và chuyện hắn trèo cửa sổ đi vào thì cảnh tượng trước mắt thật sự giống đến kinh ngạc.

Hắn nhẹ nhàng đến bên cạnh, ánh mắt dừng lại trên đôi môi vừa bị mình "nếm qua" không lâu, chỗ ấy hơi sưng đỏ nhưng lại vô cùng quyến rũ. Nhìn lâu khiến lòng hắn ngứa ngáy, cảm giác dư vị còn đọng lại chưa phai. Tư Đình rốt cuộc nhịn không được nữa, cúi đầu ngậm lấy đôi môi ấy.

Giữa lính gác và dẫn đường một khi đã tương thích, không chỉ có thể an ủi nhau thông qua liên kết tinh thần mà việc trao đổi dịch thể cũng mang lại hiệu quả tương tự. Một nụ hôn có thể khiến lính gác cảm thấy vô cùng dễ chịu, đồng thời cũng là cách biểu thị quyền chiếm hữu với dẫn đường của mình.

Và thế là Úc Thanh Hoàn bị hôn đến tỉnh.

Nếu chỉ là một chạm nhẹ rồi rời đi, có khi cậu còn giả vờ ngủ tiếp. Nhưng lính gác này lại hoàn toàn không an phận, đầu lưỡi không ngừng tìm cách tách môi cậu ra.

Úc Thanh Hoàn đành phải nâng tay đẩy hắn, giữ một khoảng cách rồi hỏi:

"Tư Đình, cậu có biết thế nào là thích không?

"Người bị hỏi đang ngồi xổm bên cạnh sofa, thấy Felix cứ cào tay hắn không ngừng, hắn đành bất đắc dĩ chìa một ngón tay ra cho mèo nhỏ cắn chơi. Tư Đình nhìn đến lòng ngứa ngáy, cũng muốn Úc Thanh Hoàn đưa tay cho mình như vậy. Hắn sẽ không cắn, chỉ muốn hôn thôi. Nhưng thời điểm này không thích hợp. Hắn ngẩng đầu, giọng rất nghiêm túc:"Tôi không cha không mẹ, cũng không có bạn bè.

Tôi không biết thích một người là cảm giác gì. Trường quân sự không dạy, Hắc Tháp cũng không."

"Cậu thích Ôn Hạ, thích Bách Ninh Dực, thích Trình Táp... Cậu có thể thoải mái nói chuyện cùng họ, còn tôi thì chẳng nói được câu nào. Bởi vì tôi rất xấu tính, tinh thần không bình thường, còn thường xuyên quấy rối cậu."

Úc Thanh Hoàn: "...

"Cũng biết rõ bản thân mình quá ha! Tư Đình không nói lời nào, lặng lẽ luồn tay xuống bụng Felix, nhẹ nhàng bế mèo nhỏ lên, đặt nó lên đầu Kaiden vẫn đang chờ một bên. Sau đó, hắn cuốn lấy ngón tay mà Úc Thanh Hoàn vừa rút ra. Ánh mắt thành khẩn, giọng nói như thì thầm:"Úc Thanh Hoàn, cậu có thể dạy tôi không?"

"Dạy tôi biết thế nào là thích một người, cũng thuận tiện... thích tôi một chút.

"Lính gác siết nhẹ tay cậu áp lên má mình, ánh mắt hướng về cậu vừa cẩn trọng vừa mong chờ, giống một con thú nhỏ từng bị vứt bỏ vừa mới tìm được chủ nhân, lại sợ bản thân sẽ một lần nữa bị vứt bỏ. Chỉ là nếu chỉ số hắc hóa của hắn đừng lên xuống như tàu lượn siêu tốc thì tốt biết mấy. Úc Thanh Hoàn thật sự có cảm giác... nếu cậu dám từ chối, lính gác trước mặt sẽ lập tức trói cậu lại, kéo xuống căn hầm tối tăm rồi bắt đầu"cưỡng chế ái".

"Tư Đình, cậu..."

Úc Thanh Hoàn còn chưa kịp nói hết đã bị hành động hôn nhẹ vào lòng bàn tay của lính gác ngắt quãng. Người kia ngẩng đầu, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn cậu, giọng nói dịu hẳn đi:

"Chủ nhân...

"Úc Thanh Hoàn không thể tin nổi mà nhìn Tư Đình, đôi mắt đào hoa mở to, tròn xoe vì khiếp sợ. Thấy cậu phản ứng vì hai chữ đó, Tư Đình lập tức đứng dậy, ép cậu trên ghế sô pha. Đôi môi hắn lướt nhẹ qua vành tai Úc Thanh Hoàn, giọng nói trầm khàn, kéo dài từng chữ như dỗ dành:"Chủ... nhân."

Ngay lúc Tư Đình tưởng mình sắp thành công, một roi tinh thần lực vô hình bất ngờ quật mạnh vào không gian tinh thần của hắn. Tư Đình lập tức rơi khỏi ghế sô pha, ôm đầu r. ên rỉ vì cơn đau như xé toạc.

May mắn chỉ hứng chịu một cú đánh.

Tư Đình hồi phục lại rất nhanh, bấy giờ đáy mắt hắn đã ngập tràn giận dữ, không thể lý giải vì sao dẫn đường vẫn luôn chiều chuộng hắn, dung túng hắn làm bậy giờ lại ra tay tàn nhẫn như vậy.

Hắn cúi đầu hít sâu một hơi, đợi đến khi mọi cảm xúc được che giấu kĩ lưỡng mới ngẩng lên nhìn người đang ngồi trên sô pha.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!