Chương 18: (Vô Đề)

Bất ngờ thay, rõ ràng lúc nghe thấy từ "đồng đội" Tư Đình trông như muốn lột da Trình Táp ngay tại chỗ, vậy mà sau khi họ xuống tàu điện, lên phi cơ dân dụng nhỏ chuẩn bị tới thành phố Sadar, sự chiếm hữu của Tư Đình đối với Úc Thanh Hoàn lại bỗng dưng không cánh mà bay.

Người này không còn bám riết bên cạnh Úc Thanh Hoàn nữa, thậm chí khi Trình Táp lại gần chủ động bắt chuyện với cậu, hắn cũng nhắm mắt làm ngờ.

Úc Thanh Hoàn dùng cái móng vuốt đen bé xíu của Felix nghĩ thầm, chắc chắn Tư Đình lại đang âm mưu chuyện gì đó.

Có điều, hiện tại nếu sự chiếm hữu của Tư Đình càng mạnh thì càng dễ chuyển hóa thành độ hảo cảm hơn...

Có lẽ... tốt nhất không nên chọc giận hắn quá mức.

Chờ lúc Tư Đình vào nhà vệ sinh, Trình Táp lại lén lút tới gần. Hắn ta giới thiệu một trò chơi mới ra mắt, hỏi Úc Thanh Hoàn có muốn chơi thử không.

Ban đầu Úc Thanh Hoàn vốn không định chơi, nhưng thấy chó Sanmoyed vẩy đuôi nhìn mình chằm chằm, lộ rõ tâm trạng chủ nhân nó, cậu nghĩ ngợi một lát rồi cũng gật đầu đồng ý.

Đây là một trò chơi mô phỏng chiến đấu giữa dẫn đường và lính gác khá đơn giản. Với tư cách là học viên trường quân sự, bọn họ dễ dàng nghiền nát đối phương.

Úc Thanh Hoàn cảm thấy quá dễ dàng nên đổi vai với Trình Táp. Cậu nhận vai lính gác, Trình Táp đóng vai dẫn đường.

Kết quả chứng minh, Úc Thanh Hoàn đóng vai nào cũng chơi giỏi, còn Trình Táp thì chỉ hợp làm lính gác thôi.

Một ván nữa lại kết thúc, Tư Đình vẫn chưa quay lại. Úc Thanh Hoàn tò mò tìm hắn xung quanh. Cậu có thể cảm nhận được Tư Đình vẫn đang ở gần đây, chỉ là không hiểu sao lại muốn chơi trốn tìm.

Trình Táp ở bên cạnh lên tiếng:

"Bạn học Úc, thật ra tôi rất tò mò một chuyện.

"Ý nghĩ tìm kiếm Tư Đình bị cắt ngang. Còn nửa tiếng nữa là máy bay hạ cánh, Tư Đình kiểu gì cũng sẽ quay về. Úc Thanh Hoàn quay đầu nhìn Trình Táp:"Chuyện gì vậy?

"Thông qua liên kết tinh thần, cậu cảm nhận được sau câu nói này tâm trạng của Tư Đình tụt xuống tận đáy. Có vẻ lính gác đang chơi trò theo dõi vụng trộm. Khóe môi Úc Thanh Hoàn khẽ nhếch, đuôi mày và khóe mắt đều mang ý cười nhàn nhạt."Cậu là dẫn đường hệ tấn công hay dẫn đường hệ trị liệu vậy? Dù trong video thiên phú tấn công của cậu khá rõ ràng..." Trình Táp gãi đầu, "Nhưng hình như cậu luôn vô thức trấn an Tư Đình.

"Về vấn đề này, trước đây Bách Ninh Dực và Ôn Hạ cũng từng hỏi, nhưng lạ ở chỗ, người đáng lẽ phải thắc mắc nhất là Tư Đình thì lại chẳng mở miệng hỏi một câu. Úc Thanh Hoàn đáp:"Trước kia là dẫn đường trị liệu, bây giờ là dẫn đường tấn công.

"Trình Táp nghe vậy thì mặt đầy vẻ khó hiểu. Câu này, theo hắn ta hiểu thì chẳng khác nào Úc Thanh Hoàn đã đột biến gen."Ừm... nói ra thì dài dòng lắm." Úc Thanh Hoàn qua loa đáp một câu.

"Hiện tại tôi chỉ có thể trị liệu được cho mỗi Tư Đình thôi. Nếu sau khi hạ cánh mà cậu thấy tinh thần không ổn định, tôi khuyên cậu nên đi mua ít tin tức tố dẫn đường nhân tạo để dự phòng.

"Trình Táp gật đầu lia lịa. Biết Úc Thanh Hoàn không thể trấn an mình khiến hắn ta hơi thất vọng, nhưng nghĩ đến việc đối phương bây giờ là dẫn đường tấn công, nỗi thất vọng đó lại tiêu tán đi phần nào. Còn về câu"chỉ trị liệu được cho Tư Đình

", Trình Táp dứt khoát làm bộ không nghe thấy. Cuộc đối thoại giữa Úc Thanh Hoàn và Trình Táp vừa dứt, Tư Đình mất tích nãy giờ mới lững thững đi tới. Đầu tiên hắn đá bay con Samoyed đang nằm cạnh chân Úc Thanh Hoàn, rồi dùng ánh mắt kiểu"nghe nói cậu chỉ trị liệu được cho tôi" mà liếc cậu một cái, biểu cảm toát lên vẻ đắc ý như cho rằng hai người họ là một đôi do trời đất tạo nên, sinh ra để dành cho nhau, là định mệnh khó cưỡng.

Phi cơ nhanh chóng hạ cánh, Kaiden lấy lại phong độ, nó húc bay con Samoyed rồi chiếm lại vị trí bên phải Úc Thanh Hoàn.

Trình Táp tức ói máu nhưng đành bất lực, Samoyed ở trước mặt sư tử yếu đuối như tờ giấy mỏng, một người một chó chỉ biết ngước mắt trông mong Úc Thanh Hoàn sẽ thương tình ngoái lại.

Đáng tiếc, Úc Thanh Hoàn không chịu bố thí cho hắn ta một ánh mắt.

Điểm đến của họ là một thị trấn nhỏ cách thành phố Sadar mấy chục cây số. Do lúc hạ cánh đã là chạng vạng tối, ba người quyết định nghỉ lại một đêm, sáng hôm sau mới tiếp tục lên đường.

Khi đặt phòng, ba người nảy sinh bất đồng ý kiến.

Tư Đình đến quầy lễ tân nói: "Mở hai phòng."

"Hai phòng?" Trình Táp nhíu mày nghi hoặc, "Tôi ở chung với cậu à?"

Tư Đình phản bác: "Cậu một phòng, tôi với Úc Thanh Hoàn một phòng."

"Tại sao tôi phải ở với cậu?" Úc Thanh Hoàn từ chối thẳng, "Hai người ở với nhau đi, tôi một mình một phòng."

Lễ tân lịch sự cười, tỏ ý "đừng quan tâm đến tôi, cứ cãi nhau thoải mái."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!