Nhiệm vụ cấp C kết thúc một cách thuận lợi. Để giúp Úc Thanh Hoàn nhanh chóng thích nghi với những ngày tháng làm nhiệm vụ, Tư Đình liên tiếp dẫn cậu nhận thêm hai nhiệm vụ cấp B. Sau khi xác nhận Úc Thanh Hoàn có đủ năng lực ứng phó với các tình huống khẩn cấp, họ cùng tiếp nhận một nhiệm vụ cấp A.
Loại nhiệm vụ đơn giản này đối với Úc Thanh Hoàn mà nói dễ như trở bàn tay. So với nhiệm vụ, điều khó khăn hơn là cậu phải làm như mình đang không ngừng tiến bộ, để Tư Đình có thể hoàn toàn yên tâm về quá khứ của cậu.
Cậu làm rất tốt.
Từ một người non nớt ban đầu luôn cố gắng không làm vướng chân lính gác, chỉ mất một tháng, cậu đã trở thành trợ thủ đắc lực khi lính gác bước vào chiến đấu.
Sau khi hoàn thành bốn nhiệm vụ, Tư Đình quyết định cùng Úc Thanh Hoàn nhận nhiệm vụ cấp S.
Nhưng trước đó họ được quay lại trường để nghỉ ngơi một thời gian.
Úc Thanh Hoàn trở về ký túc xá đã lâu không ở, tắm nước nóng xong liền thả người lên chiếc giường mềm mại quen thuộc. Felix không đợi nổi liền nhảy ra không gian tinh thần, kêu meo meo không ngừng với Úc Thanh Hoàn.
Tiếng meo meo đó không phải làm nũng.
Felix đang chửi bậy liên hồi.
Trong suốt một tháng làm nhiệm vụ, mèo nhỏ gần như không được rời khỏi không gian tinh thần. Thỉnh thoảng chỉ khi Úc Thanh Hoàn đánh nhau mới ló mặt ra giúp một chút, nó sắp tức chết đến nơi rồi.
"Meo meo meo meo meo meo meo...!!!"
Úc Thanh Hoàn bị mèo nhỏ làm ồn không chịu nổi, vươn tay nắm lấy gương mặt nhỏ của Felix rồi vật nó xuống giường. Hành động này như đổ thêm dầu vào lửa.
Một người một mèo ngay lập tức lao vào ẩu đả, Felix căn bản không phải đối thủ của Úc Thanh Hoàn, đánh vài hiệp đã thở không ra hơi, chẳng kiếm được chút lợi nào.
Tiếng mèo nhỏ kêu lập tức trở nên đáng thương, nó ra sức tố cáo sự vô tình của Úc Thanh Hoàn, rõ ràng số lần gặp mặt rất hiếm hoi, vậy mà cậu cứ dính lấy con sư tử thối kia mãi. Sau khi kết thúc nhiệm vụ này ai mà biết bọn họ còn có thể gặp nhau nữa hay không.
Tiếng meo của mèo nhỏ càng lúc càng uất ức. Nhân lúc Úc Thanh Hoàn lơi lỏng cảnh giác, nó lập tức vung móng cào lên tay cậu. Trên mu bàn tay trắng trẻo của dẫn đường xuất hiện ba vết xước đỏ thẫm.
Úc Thanh Hoàn bị đau kêu lên một tiếng, nhưng vì lười nên cậu không buồn quan tâm đến vết thương ấy.
"Meo.
"Felix nhìn Úc Thanh Hoàn một cái đầy áy náy, rồi bắt đầu đi vòng quanh bàn tay bị thương của dẫn đường. Bàn chân thịt nhỏ nhắn thỉnh thoảng dẫm nhẹ lên cổ tay cậu. Thấy Úc Thanh Hoàn thật sự không có ý định xử lý vết thương, Felix đành ngồi phịch xuống vươn chiếc lưỡi nhỏ liế. m lên mấy vết xước trên mu bàn tay. Li. ếm xong, mèo nhỏ lại ủy khuất xoay người, rúc vào lòng Úc Thanh Hoàn, đôi mắt tròn vo chớp chớp nhìn chủ nhân không rời."Meooo~"
Úc Thanh Hoàn giơ tay xoa đầu Felix, dịu dàng dặn dò: "Đừng đánh Kaiden nữa."
Mèo nhỏ hừ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác, giả vờ cắn nhẹ tay cậu để bày tỏ bất mãn. Phải một lúc lâu sau nó mới miễn cưỡng "meo" lên một tiếng, xem như tạm thời bằng lòng.
Buổi trưa, nhận được tin Úc Thanh Hoàn trở về sau nhiệm vụ, sau khi tan học Ôn Hạ mang theo một đống đồ ăn ngon về ký túc xá. Cậu ta kéo bạn cùng phòng ra ngồi xuống sofa, hớn hở nghe Úc Thanh Hoàn kể những chuyện thú vị trong lúc làm nhiệm vụ.
Felix và YoYo như thường lệ chạy nhảy khắp phòng khách. Mỗi lần YoYo bị mèo nhỏ cắn nó lại giả chết. Đợi khi Felix buông nó xuống đất nó lại tiếp tục chạy đi. Một mèo một chuột chơi đùa hơn cả tiếng đồng hồ, cuối cùng đều mệt mỏi ngã phịch lên ghế sofa.
Felix giơ móng kéo YoYo lại, đặt nó bên dưới làm gối đầu.
Không biết có phải bị ảnh hưởng bởi mèo nhỏ hay không mà Úc Thanh Hoàn vừa kể chuyện vừa ngáp một cái, ngả người tựa đầu vào vai Ôn Hạ ngủ mất.
Ôn Hạ tính cách dịu dàng, chẳng những không đẩy người ra mà còn sợ Úc Thanh Hoàn ngủ không ngon, cậu ta khẽ điều chỉnh tư thế để dẫn đường tựa vào mình ngủ một giấc trưa yên bình.
Kết quả là trong tiết lý thuyết buổi chiều Tư Đình suýt nổi điên.
Lính gác và tinh thần thể của hắn một trái một phải dán mũi vào cơ thể dẫn đường, hít ngửi không ngừng như hai kẻ biế. n th. ái.
Tin tức tố của dẫn đường mang hiệu quả trấn an trừu tượng, rất khó hình thành một mùi hương cụ thể. Lính gác chỉ phân biệt thành hai loại: dễ ngửi và khó ngửi. Càng dễ ngửi nghĩa là độ tương thích giữa lính gác và dẫn đường ấy càng cao. Ngược lại, càng khó ngửi thì độ tương thích càng thấp.
Một khi lính gác càng thích một dẫn đường, mùi hương đó đối với hắn sẽ càng ngày càng dễ chịu.
Xét theo tình huống đặc biệt của Tư Đình, tin tức tố duy nhất khiến hắn thấy dễ ngửi là của Úc Thanh Hoàn. Vậy mà chỉ sau một giấc ngủ trưa hắn lại ngửi thấy mùi hương khác trên người của cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!