Chương 15: (Vô Đề)

Sau liên kết tinh thần tạm thời, cảm xúc của Tư Đình rõ ràng đã ổn định hơn rất nhiều. Ngay trong ngày hôm đó, hắn không chỉ biết điều mà thay ga giường và vỏ chăn cho Úc Thanh Hoàn, còn cần mẫn quay về làm một bữa cơm ba món mặn một món canh mang tới cho cậu.

Nếu người này không tiện tay tịch thu luôn cả ga giường, vỏ chăn gối và quần áo của cậu thì Úc Thanh Hoàn sẽ càng hài lòng hơn.

Hôm sau đến trường, lính gác được ăn uống no đủ thậm chí còn bằng lòng tỏ ra dễ chịu với các bạn cùng lớp.

Điều khiến Úc Thanh Hoàn đau đầu chính là Tư Đình trở nên rất dính người, cậu đi đâu hắn theo đó, buổi tối cũng nhất quyết không chịu rời khỏi phòng cậu.

Nhờ có liên kết tinh thần hỗ trợ nên Úc Thanh Hoàn có thể điều khiển các giác quan của Tư Đình dễ dàng hơn, nhưng dù cậu có cố tình đóng kín một giác quan nào của lính gác cũng không đuổi người này đi được. Đến nỗi mỗi tối cậu đều phải đấu trí đấu dũng, vừa lừa vừa dỗ mới mời được lính gác ra khỏi phòng.

Vào những ngày không có nhiệm vụ, mỗi sáng Tư Đình đều xách bữa sáng đứng đợi dưới lầu kí túc xá. Người này luôn thay đổi cách chế biến món ăn, dùng mỹ thực để bù đắp lại chuyện "bắt nạt" cậu trong ngày mưa ấy, hoặc có lẽ hắn thực sự muốn đối tốt với cậu từ tận đáy lòng.

Ngoài bữa sáng ra, mỗi buổi học huấn luyện Tư Đình đều đóng vai đối thủ của cậu, nghiêm túc và cẩn thận hướng dẫn cậu từng động tác. Hắn không yêu cầu Úc Thanh Hoàn phải có sức mạnh như một lính gác, chỉ chủ yếu giúp cậu tăng tốc độ phản ứng và cách đánh trả linh hoạt hơn.

Một cách vô thức, ngoài trừ lúc đi ngủ thì hầu như lúc nào Úc Thanh Hoàn cũng ở bên Tư Đình. Tin đồn về chuyện hai người họ đang yêu nhau lan khắp học viện quân sự, Úc Thanh Hoàn không thừa nhận nhưng cũng chẳng phủ nhận.

Độ hảo cảm Tư Đình dành cho cậu vẫn dừng lại ở mức 65, rất lâu rồi không có tiến triển.

Ở giai đoạn hiện tại, đó là tất cả những gì Tư Đình có thể cho.

Úc Thanh Hoàn hiểu lý do vì sao nhưng Aivis thì có phần lo lắng vì họ không còn nhiều thời gian. Hiện tại Tư Đình chỉ nhận vài nhiệm vụ nhỏ, còn có thời gian ở bên Úc Thanh Hoàn, nhưng nếu sau này hắn nhận một nhiệm vụ cấp S, hắn sẽ rời khỏi trong một thời gian dài, khoảng thời gian đó sẽ trôi qua một cách vô ích.

Úc Thanh Hoàn trấn an Aivis, cậu cho rằng Tư Đình sẽ không yên tâm để cậu ở lại học viện quân sự một hai tháng một mình đâu.

Như để chứng minh lời cậu là thật, sáng hôm sau Tư Đình liền đưa cho Úc Thanh Hoàn một bản đăng ký tổ đội, hỏi cậu có muốn lập đội với hắn không.

Úc Thanh Hoàn không do dự ký luôn bản hợp đồng.

Người này cẩn trọng và chu đáo hơn cậu tưởng, dù Úc Thanh Hoàn đã thể hiện một phần năng lực của mình trong kỳ kiểm tra đầu năm học, Tư Đình vẫn chưa yên tâm, chọn đi chọn lại trong bảng nhiệm vụ, cuối cùng chọn một nhiệm vụ cấp C là vận chuyển tinh thạch.

Úc Thanh Hoàn nhìn nhiệm vụ, lại nhìn Tư Đình: "Cậu không yên tâm về tôi à?"

"Không phải." Tư Đình không chút do dự nhận lấy nhiệm vụ, không cho thương lượng: "Vì cậu rất quan trọng với tôi, nên tôi muốn mọi chuyện phải tuyệt đối an toàn.

"Úc Thanh Hoàn bỗng nghẹn lời. Cậu khẽ thở dài trong lòng, quay mặt đi không nhìn Tư Đình nữa. Dạo này hai người cũng không có hành động gì vượt rào, Tư Đình hiện giờ chỉ chuyên tâm vào hai việc: một là rèn luyện cho cậu, hai là đọc tiểu thuyết để tìm hiểu chân lý của chữ"thích

". Hiện tại, hai câu cửa miệng của Tư Đình chính là:"Còn chịu được không? Chân có đau không? Tay có đau không?" và "Tại sao cậu không muốn làm dẫn đường của tôi?"

Giống như bây giờ, Tư Đình đang bóp má cậu, bắt cậu quay đầu lại rồi hỏi: "Tại sao không thể làm dẫn đường của tôi?"

"Chúng ta đã liên kết tinh thần rồi.

"Nói cách khác, Úc Thanh Hoàn đã là một nửa dẫn đường của hắn. Cậu khó chịu gạt tay lính gác ra. Tay bị gạt ra nhưng Tư Đình cũng chẳng giận, chỉ đổi tay khác tiếp tục bóp má cậu, thậm chí vì cảm giác quá dễ chịu mà còn ấn ấn hai cái:"Liên kết tinh thần tạm bợ quá."

Gương mặt xinh đẹp trong tay hắn thoáng hiện lên vẻ bối rối, Tư Đình chợt nhớ đến khoảng thời gian hai năm Úc Thanh Hoàn phải ở nhà dưỡng bệnh. Có lẽ vì lí do này nên cậu không liên kết tinh thần với người khác, và liên kết tinh thần tạm thời duy nhất với hắn mà thôi.

Vậy thì... Úc Thanh Hoàn có chết không?

Bệnh của cậu... có nghiêm trọng không?

Nghĩ tới điều đó, lực tay của Tư Đình không khống chế được mạnh thêm vài phần. Úc Thanh Hoàn bị đau liền đập vào cổ tay hắn, lính gác buông tay để lại hai vệt đỏ nhạt trên má của dẫn đường, còn khá đối xứng.

Tư Đình không nhịn được cong khóe môi.

"Cậu còn dám cười?" Úc Thanh Hoàn tức giận đưa cả hai tay xoa bóp má Tư Đình, lính gác cũng không phản kháng, chỉ nhìn cậu với ánh mắt cười cười đầy chiều chuộng.

Mãi đến khi hai má của lính gác cũng bị cậu xoa đỏ lên, Úc Thanh Hoàn mới hài lòng thu tay về.

Không biết là cố ý hay vô tình, những khoảnh khắc chung sống này của hai người lại một lần nữa bị truyền đi khắp diễn đàn, cộng thêm việc bên cạnh Úc Thanh Hoàn lúc nào cũng có Tư Đình, lâu dần mỗi khi người ta nhắc đến Úc Thanh Hoàn khó tránh khỏi phải nhắc đến Tư Đình, mối quan hệ giữa hai người bị ràng buộc chặt chẽ, những người khác vì e ngại danh tiếng hung dữ của Tư Đình mà đều chủ động giữ khoảng cách với Úc Thanh Hoàn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!