Câu nói ngắn gọn của Tư Đình khiến Úc Thanh Hoàn dâng lên cảm giác nguy cơ mãnh liệt. Theo kịch bản, vai phản diện này phải là yêu mà không tự biết, nhưng nếu Tư Đình thật sự thích cậu... hắn thực sự không nhận ra điều đó sao?
Tuy mức hảo cảm chỉ mới 45 nhưng lính gác đã chủ động tiếp cận, cả ngày đều mượn cớ để bao vây cậu vào lãnh địa của mình. Nếu mức hảo cảm vượt quá 60, Úc Thanh Hoàn không dám tưởng tượng Tư Đình sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Nhưng sau khi suy nghĩ một chút, Úc Thanh Hoàn lại cảm thấy giữa "Tư Đình yêu mà không biết" với "Tư Đình yêu và biết rất rõ
"thật ra cũng chẳng cần phân biệt quá rạch ròi. Dù sao mục tiêu cuối cùng của cậu cũng là trở thành người quan trọng trong lòng Tư Đình. Vậy thì Tư Đình có hiểu rõ bản chất của thứ tình cảm ấy hay không cũng đâu có gì khác biệt? Úc Thanh Hoàn nhanh chóng tự thuyết phục bản thân. Chỉ là, Aivis thì vẫn còn lưỡng lự: [Ký chủ, có phải hắn... dễ rung động quá không?] [Có thể là... hắn có việc cần đến tôi.] Úc Thanh Hoàn ngẩng đầu nhìn Tư Đình đang cẩn thận đắp chăn cho mình. Động tác của hắn tự nhiên đến mức gần như đã thành thói quen. Xong rồi hắn còn không quên dặn dò:"Cậu nghỉ ngơi cho tốt.
Đồ ăn trong căn tin không ngon lắm, tôi về nấu bữa tối cho cậu rồi quay lại. Cửa sổ tôi không khóa đâu."
Nghe vậy, Úc Thanh Hoàn vô thức liếc về phía cửa sổ:
"... Không phải cái khóa đó sáng nay bị cậu phá hỏng rồi sao?"
Tư Đình giơ tay che mắt Úc Thanh Hoàn lại, cố tình né tránh câu hỏi. Hắn dùng tay giúp cậu khép mắt, ép buộc dẫn đường vào trạng thái "tắt máy".
Đúng là ấu trĩ đến không chịu được.
Úc Thanh Hoàn phối hợp nhắm mắt lại, không hiểu sao cậu lại thật sự ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ ấy chẳng hề bình yên. Từ khi xuyên đến thế giới này, biết bao ký ức đứt quãng lồng ghép, ào ạt kéo về như một bộ phim tua nhanh trong giấc mơ. Khi cậu gần như không phân biệt nổi mình là ai, và đâu mới là con đường trở về, trong giấc mơ, Úc Thanh Hoàn đưa tay ôm lấy ngực mình.
Xuyên qua lớp vải áo, cậu sờ đến một mảnh ngọc như lá bùa bình an vẫn còn lưu lại hơi ấm từ cơ thể.
Màn sương ký ức tan dần như khói, chỉ còn sót lại một âm thanh non nớt vang vọng trong tâm trí:
"Đừng bỏ em lại..."
"Đừng bỏ em lại, làm ơn..."
Từng tiếng một, từ cố gắng bình tĩnh đến gào khóc xé lòng, không ngừng vang lên trong đầu cả ngày lẫn đêm, âm thanh nghẹn ngào như muốn xuyên qua màng nhĩ đâm sâu vào trái tim cậu.
Úc Thanh Hoàn choàng tỉnh giữa cơn mộng, ôm ngực thở d. ốc, cảm giác đau đớn ấy vẫn chưa tan đi. Cậu lấy chiếc bùa bình an, siết chặt trong lòng bàn tay, phải mất một lúc lâu mới dần bình ổn lại được cảm xúc rối loạn kia.
Ngẩng đầu lên, cậu liền thấy phản diện trong sách một tay ôm hộp cơm giữ nhiệt, một tay chống vào bệ cửa sổ thản nhiên trèo vào phòng.
Úc Thanh Hoàn nhìn hắn đến ngẩn ngơ, cuối cùng không nhịn được mà bật cười.
Tiếng cười của dẫn đường khiến phản diện nhíu mày khó hiểu:
"Cậu cười cái gì?"
"Cậu có tố chất làm ăn trộm lắm đó."
"...
"Lính gác hiển nhiên không hài lòng với nhận xét này, thế là thả Kaiden ra. Con sư tử và chủ nhân của nó chỉ liếc nhau một cái đã ngầm ăn ý ngay, kế hoạch báo thù chính thức bắt đầu. Kaiden nhảy lên giường, nằm đè lên người dẫn đường. Không hề nói quá, với cái hình thể của Kaiden chắc chắn nặng hơn hai trăm ký. Khi nó nghiêm túc áp xuống, Úc Thanh Hoàn gần như không nhúc nhích nổi. Cậu cố gắng đẩy ra nhưng sư tử không hề nhúc nhích."Nặng quá!
Kaiden, xuống đi, tôi sắp bị đè bẹp rồi!
"Kaiden chớp đôi mắt to vô tội. Úc Thanh Hoàn:"...
"Giả ngốc y như chủ nhân nó. Cậu quay đầu nhìn sang Tư Đình, lính gác đang nghiêm túc xem cậu có thể chịu được bao lâu. Trong lòng Úc Thanh Hoàn vang lên tiếng chuông cảnh báo, cậu lập tức vùng vẫy, cố đẩy Kaiden ra lần nữa nhưng vô dụng. Hết cách, cậu bắt đầu giở chiêu, cố ý thở hổn hển:"Tôi sai rồi, tôi sai rồi!
Cái dáng cậu trèo cửa sổ lúc nãy ngầu lòi luôn, vũ trụ vô địch siêu cấp đẹp trai!
"Kaiden rút một móng vuốt đang đè lên người cậu ra. Rõ ràng là câu đó có tác dụng... nhưng vẫn chưa đủ. Lính gác cố ý đang ép cậu tung chiêu cuối. Úc Thanh Hoàn hơi mím môi, ánh mắt đào hoa khẽ ướt, giọng cậu mềm xuống, nhỏ nhẹ gọi:"Đừng bắt nạt tôi mà... Tư Đình..."
Hô hấp của lính gác trở nên nặng nề hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!