Chương 12: (Vô Đề)

Vào ngày kết thúc kỳ kiểm tra cho khối năm ba, cảnh tượng Úc Thanh Hoàn nhảy xuống đầm sâu đã nhanh chóng lan truyền khắp học viện. Đoạn video chỉ dài vài phút, nhưng chỉ có các dẫn đường mới thật sự nhận ra giá trị trong đó khủng khiếp đến mức nào.

Fiona chính là tinh thần thể của hiệu trưởng Andrea, bà là một nữ lính gác thâm tàng bất lộ. Bà là một lính gác mạnh mẽ, từng đơn độc bảo vệ cả thành phố trong thời kỳ hỗn loạn, về sau lại dẫn dắt các học viên quân sự đẩy lùi quân địch.

Trước khi sáng lập học viện này, Andrea là một quân nhân, cả đời bà đều cống hiến cho Liên bang, thành tích huy hoàng suốt mấy chục năm, đến mức kể ra thôi cũng tốn mười trang giấy.

Một người như Andrea đã mạnh đến vậy, tinh thần thể của bà sao có thể tầm thường? Vậy mà Úc Thanh Hoàn chỉ mất chưa đầy một phút đã khống chế được Fiona.

Dù trong đó có một chút trục trặc do Fiona do dự có nên tấn công dẫn đường hay không, nhưng việc một học viên mới mười tám, mười chín tuổi như Úc Thanh Hoàn lại làm được điều đó... thử nghĩ xem, nếu thêm năm năm, mười năm nữa, cậu ấy sẽ mạnh đến cỡ nào? Không ai dám tưởng tượng cả.

So với sự tán thưởng đầy kính nể từ các dẫn đường, bình luận của các lính gác về đoạn video này lại đơn giản và thô bạo hơn nhiều, họ gọi Úc Thanh Hoàn là "Mỹ nhân ngư bé nhỏ".

Thân ảnh linh hoạt dưới nước, vạt áo và mái tóc lượn theo dòng chảy, cùng với khoảnh khắc ngoảnh đầu nhìn lại đã bị họ tua đi tua lại không dưới cả trăm lần. Đúng là một cái liếc mắt cũng đủ gây vương vấn cả trăm năm.

Sau khi lên bờ, hành động nghịch ngợm vẩy nước cộng thêm nụ cười tinh nghịch kia quả thật đã bắt trọn trái tim của đám lính gác, ai mà chẳng mong được kết đôi với một dẫn đường vừa mạnh mẽ, thông minh vừa biết đùa giỡn đúng lúc như một người yêu bình thường cơ chứ?

Lúc này trong hội trường quan sát thi đấu, vị trí của học viên năm hai đã bị thay thế bởi học viên năm ba. Trên thiết bị đầu cuối của họ vẫn còn đang phát lại trận chiến ngày hôm qua giữa Tư Đình và Úc Thanh Hoàn, đặc biệt tập trung vào phân đoạn của Úc Thanh Hoàn.

Bách Ninh Dực kéo đi kéo lại thanh thời gian, xem đi xem lại đoạn video tổng hợp cảnh chiến đấu của Úc Thanh Hoàn. Đối phương ra tay không nhiều, tổng cộng cắt ghép lại cũng chỉ hơn năm phút, Bách Ninh Dực không hiểu rõ các thao tác cụ thể của Úc Thanh Hoàn, nhưng điều đó không cản trở được sự ngưỡng mộ trong lòng y dành cho cậu.

Sau khi xem đi xem lại hơn ba mươi lần, Bách Ninh Dực tiếc nuối tắt video, quay đầu tìm kiếm trong khán đài một lúc, sau đó bị Franz bên cạnh véo má kéo về hướng màn hình lớn.

Lính gác thở dài: "Đừng tìm nữa, cậu ấy bệnh rồi, hôm nay không đến."

Miệng của Bách Ninh Dực bị véo thành hình chữ O, ánh mắt thất vọng cụp xuống, đến cả sợi tóc dựng trên đỉnh đầu cũng cụp xuống theo.

Franz buông tay ra, vuốt nhẹ mái tóc bạc của dẫn đường, thuận tay ép sợi tóc kia nằm yên.

Quả thật, Úc Thanh Hoàn đã bệnh, hơn nữa còn bệnh không nhẹ.

Ngay trong đêm sau khi kết thúc kiểm tra, cậu bắt đầu sốt nhẹ. Sau khi Aivis quét cơ thể liền khuyên cậu đến trung tâm trị liệu để kiểm tra và lấy thuốc, nhưng Úc Thanh Hoàn từ chối.

Cậu chẳng làm gì để chống chọi với cơn sốt này, cứ vậy mà kéo dài đến tận sáng hôm sau, sốt nhẹ chuyển thành sốt cao, cả người chỉ còn biết nằm bẹp trên giường, cảm giác như bản thân trôi dạt giữa biển khơi, lênh đênh trên một con thuyền không định hướng.

Ban đầu Aivis còn không hiểu vì sao Úc Thanh Hoàn lại làm vậy, cho đến khi có tiếng động phát ra từ phía cửa sổ. Lính gác nào đó bằng khả năng giữ cân bằng đáng sợ đang ngồi chồm hỗm trên bệ cửa sổ, tay trái xách hộp cơm, tay phải mò mẫm mở chốt.

Một phút sau, lính gác mất kiên nhẫn dứt khoát tháo luôn cửa sổ xuống.

Gió lạnh ùa vào từ cửa sổ thiếu mất một tấm kính, Úc Thanh Hoàn khó chịu rên khẽ, cả người rụt vào trong chăn. Tiếng kêu yếu ớt lọt vào tai lính gác.

Tư Đình nhảy vào phòng, trước tiên đặt hộp cơm trong tay lên tủ đầu giường, sau đó xoay người gắn lại cửa sổ.

Hắn kéo chiếc ghế bên bàn học ngồi xuống cạnh giường. Úc Thanh Hoàn co rúc người trong chăn, tròn vo như một cái bánh bao nhỏ.

Tư Đình đưa tay nhẹ vỗ vỗ cái cục tròn đó: "Úc Thanh Hoàn?"

Một lúc lâu sau, bánh bao nhỏ mới rầu rĩ "ừm" một tiếng đáp lại.

Tư Đình đưa tay kéo cậu ra khỏi chăn, con mèo nhỏ hôm qua còn hoạt bát lanh lợi, hôm nay đã trở nên ủ rũ. Giọt mồ hôi lấm tấm ướt cả trán cậu, tóc đen bết lại rũ xuống, gò má đỏ ửng bất thường, ngay cả hơi thở cũng trở nên nặng nề.

Hàng mi của Úc Thanh Hoàn khẽ run lên, một giọt nước mắt si. nh lý lặng lẽ rơi xuống.

Tư Đình theo bản năng đưa tay lau đi giọt nước mắt, ngẩn người nhìn giọt lệ trong suốt nơi đầu ngón tay mình.

May mà hắn chưa quên mục đích đến đây là gì.

Tư Đình nhét thêm một chiếc gối đằng sau lưng cậu, giúp cậu ngồi dậy, đắp lại chăn cẩn thận, sau đó mở hộp cơm ra, bên trong là cháo tuyết nhĩ hạt sen do hắn nấu.

Có vẻ như lính gác rất rành việc chăm sóc người bệnh. Cháo đưa tới bên môi Úc Thanh Hoàn có độ ấm vừa phải, không quá nóng cũng không quá nguội, một lượng vừa vặn không khiến người bệnh khó nuốt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!