Bên ngoài vũ hội
Lục Trạch Phong chuẩn bị rời khỏi đây.
Lần vũ hội này vốn dĩ anh chẳng muốn tới, nhưng hoàng đế cứ mãi lải nhải bên tai rằng bên cạnh anh chẳng có ai, cho nên nhất định phải tới tham dự buổi tiệc sinh nhật này, chứ thật chất là đây là tiệc làm quen, anh thì lại chẳng có hứng thú gì, chỉ ghé qua một chốc rồi về thôi.
Không ngờ rằng sẽ gặp được Giản Nại.
Từ trước tới nay anh chưa từng nghĩ tới mình và tên nhóc kia cùng ở chung một tinh cầu, lúc đầu khi nghe tin đối tượng xứng đôi tinh thần lực của mình bỏ nhà theo trai thì anh chẳng cảm thấy gì cả.
Nhưng sau này khi biết được đó là Giản Nại, anh không khỏi có chút bực bội.
Tại sao chứ?
Lúc bên nhau với mình thì rõ ràng đã có bạn trai trước đó rồi, sao lại còn đưa đẩy với mình nữa chứ?
Đầu tiên là ở trong khoang trò chơi thả thính còn chưa đủ, sau khi xứng đôi tinh thần lực thành công xong lại bỏ nhà theo trai, không màng tất cả muốn cùng người kia ở bên nhau.
Thế em ấy xem mình là gì?
Chấn bé đù à?
Em ấy nói tất cả chỉ là hiểu lầm, nhưng mình phải tin em ấy như thế nào đây.
Phó quan nói:
"Hôm nay ai cũng dõi theo Giản Nại, cậu ta thật sự rất xinh đẹp đấy ạ."
Đúng vậy, em ấy đúng là rất đẹp, Lục Trạch Phong phải thừa nhận điều này.
Dù là ở trong trò chơi, hay là ở ngoài hiện thực, em ấy đều xinh đẹp bắt mắt, như một con hồ ly nhỏ giảo hoạt vậy, đùa giỡn với những ai đem lòng yêu mến em ấy.
Còn mình thì đã bị loại từ sớm.
Trò chơi này, anh xin chê.
Anh tự nhủ rằng mình không nên nhìn em ấy, không nên để ý tới em ấy, nhóc hồ ly đó sơ hở là sẽ lừa đảo ngay.
Nhưng khi anh nói rằng đừng đến tìm anh nữa, nhìn thấy đôi mắt đỏ lên của Giản Nại thì lòng anh cảm thấy là lạ, khi anh tiến vào vũ hội, phát hiện tất cả đàn ông ở đó đều đang nhìn cậu thì lại khiến anh cảm thấy bực mình không vui.
Nhưng tất cả đều chẳng liên quan gì đến anh cả.
Phó quan dò hỏi:
"Đại nhân, chúng ta thật sự phải đi sao?"
Lục Trạch Phong gật đầu.
Trường hợp này quán là hắn không thích, hắn không chuẩn bị quá nhiều dừng lại.
Sau khi ngồi vào xe, anh suy nghĩ vẩn vơ, không thể ngăn cản bản thân mình nhớ tới Giản Nại, những ký ức đã phủ đầy bụi được mở ra lần nữa, khiến tâm tình của anh không thể bình tĩnh nỗi.
Lục Trạch Phong nhắm mắt lại, áp xuống cảm xúc không nên có.
Phó quan hỏi:
"Ngày mai ngài rời khỏi đây, rồi tự mình qua đó ạ?"
Lục Trạch Phong:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!