Dạ Oanh lẻ loi một mình, không có bảo vệ và tuỳ tùng bên cạnh rất là nguy hiểm.
Lục Trạch Phong ra cửa, nói với phó quan:
"Ngươi trông ở đây, đợi người bên trong rời đi rồi hẵn về."
Phó quan cúi người: Vâng!
Giản Nại ngủ không lâu lắm, kể từ khi cậu bước vào thế giới xa lạ này đã ngủ không ngon, nguyên nhân là vì không quen khí hậu, và cả nỗi sợ hãi một thân một mình ở nơi này khiến cậu không thể an giấc hàng đêm.
Mới hồi nãy không biết làm sao mà cậu lại cảm thấy an tâm đến kỳ lạ, vừa nhắm mắt đã ngủ ngay, như có ánh mặt trời chiếu rọi xuống người, ấm áp dễ chịu.
Nhưng rất nhanh cậu đã thấy lạnh lẽo.
Vừa mở mắt, đã thấy mình đang ở trong một phòng khách sạn xa lạ.
Cả người Giản Nại thả lỏng, biến trở lại thành hình người, cậu xoa xoa đầu, bỗng nhiên nhớ tới Tiểu Địch đang chờ mình ở phòng ăn, cậu lo lắng mở cửa, rồi mắt to trừng mắt nhỏ với phó quan ở bên ngoài.
Chú...
Cậu...
Hai người khiếp sợ nhìn nhau.
Vẫn là phó quan phản ứng trước, hắn nói:
"Cậu tỉnh rồi, có phân phó gì không ạ?"
Giản Nại nhớ rõ lần trước gặp mặt vị này còn mỉa mai châm chọc mình đây mà, sao giờ lại thay đổi thái độ rồi, nhưng cậu vẫn lắc đâu:
"Không có, là chú đưa tôi về à?"
Phó quan lập tức trả lời:
"Là nguyên soái tự mình đưa cậu về."
Giản Nại gật gật đầu:
"Thay tôi cảm ơn anh ấy nhé."
Phó quan lập tức trả lời:
"Tôi không thể nào giúp cậu chuyển lời được, nếu cậu muốn, thì cậu có thể tự mình liên hệ ngài ấy."
Giản Nại vô tội:
"Tôi không có phương thức liên hệ của anh ta."
Phó quan đương nhiên không có khả năng cho số của Lục Trạch Phong, chỉ nói:
"Địa chỉ của Phủ nguyên soái không ai không biết, nếu cậu có lòng thì ắt sẽ có biện pháp."
... Vâng.
Được rồi, chuyện này phải đến tận cửa nhà nói lời cảm ơn thôi........
Giản Nại không có thời gian đứng đó đắn đo nhiều, cậu suy nghĩ rồi nói:
"Thế chú có thể đưa tôi phương thức liên hệ không, lỡ sau này tôi không tìm ra nơi đó thì có thể liên hệ chú chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!