Lúc Giản Nại tỉnh lại thì cậu và Lục Trạch Phong đã quay trở lại gia viên.
Sắc trời bên ngoài tờ mờ sáng.
Nhiệt độ không khí trong nhà vừa vặn tốt, cậu ngồi dậy từ trên giường, phát hiện bên ngoài có tiếng náo nhiệt, vì thế vội vàng đứng dậy đi xem xét, cách tấm cửa sổ, cậu nhìn thấy Lục Trạch Phong đang dạy bé rồng con làm sao để đối chiến và kỹ năng đi săn mồi ở sân sau.
Bọn họ chơi một trò chơi rất đơn giản.
Trốn tìm là trò dễ nhất.
Lục Trạch Phong đứng yên ở một chỗ, anh nhắm mắt lại, Tiểu Hỏa Long có thể trốn ở bất cứ nơi đâu ở sân sau, chỉ cần mỗi lần có thể thành công trốn đi hơn mười giây thì sẽ có thể đạt được phần thưởng là được ăn thịt.
Tiểu Hỏa Long vô cùng thích trò chơi này.
Trong bụi cỏ vang lên tiếng sột soạt, bé rồng con nhẹ tiếng nhẹ chân giấu mình vào đó, âm thầm chờ mong không bị tìm thấy.
[ Trò chơi bắt đầu ]
Lục Trạch Phong mở to mắt, anh hầu như chẳng có chút do dự nào, đứng yên tại chỗ chớp mắt một cái rồi đi thẳng về phía bụi cỏ, một tay xách bé rồng ra, mặt không biểu tình:
"Đừng tạo tiếng động, ta đã nói chuyện này biết bao nhiêu lần rồi?"
Tiểu Hỏa Long tủi thân: Ảu ảu~
Bé đã cẩn thận lắm rồi mà!
Lục Trạch Phong không lưu tình chút nào:
"Động tác của con nhẹ nhàng thì có lợi ích gì, lá cây va vào nhau không tạo ra tiếng động à?"
Tiểu Hỏa Long biết bản thân lại sai rồi, nên chỉ biết rầm rì trong miệng.
Thằng nhóc này sao vậy nhỉ, giống như trời sinh bé nó ra chỉ biết học theo Giản Nại làm nũng mà thôi.
Lục Trạch Phong lại chẳng dịu dàng với nó, anh nghiêm khắc:
"Nếu ở ngoài dã ngoại, con không có đủ tính cảnh giác thì đã chết một vạn lần rồi, con tưởng chỉ cần biết phun lửa là xong rồi sao?"
Tiểu Hỏa Long biết sai rồi: Ảu ảu ảu...
Sắc mặt Lục Trạch Phong cũng giãn ra:
"Tập cái tính động não đi."
Bé rồng con ngoan ngoãn dụi người vào anh.
Lục Trạch Phong dứt khoát nói:
"Lần cuối cùng, nếu còn không nhớ nữa thì bị treo lên cây một ngày."
......
Khi trò chơi bắt đầu lần nữa, bé con cuối cùng cũng biết kết hợp lại những gì cha bé dạy trước đó, bắt đầu thật sự động não, đầu tiên là cố ý làm cho bụi cỏ rung động, sau đó phun lửa đốt cháy một khối gỗ trên đất tạo ra âm thanh lửa cháy lách tách, rồi lặng lẽ chạy tới bên hồ nín thở ẩn mình dưới nước.
Đến cả Giản Nại cũng toát hết mồ hôi hột dùm con mình.
Kết quả...
Sau khi chuẩn bị xong, Lục Trạch Phong mở to mắt, rà soát một vòng sân sau rồi cất bước đi về phía hồ nước, rồi một tay xách bé rồng con lên, nhìn nó nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!