Giản Nại gửi hình xong liền vui vẻ bỏ di động xuống.
Cậu chờ nhân viên trang điểm quay lại giúp mình tháo trang sức xuống.
Tất nhiên là cậu biết gửi hình cho Lục Trạch Phong có bao nhiêu nguy hiểm, đầu tiên bản thân mình tuy không nổi tiếng nhưng cũng là một minh tinh, tuy bây giờ Lục Trạch Phong đã chạy ra nước ngoài nhưng nếu muốn tìm ra mình thì quá là dễ.
Nhưng mà...
Lối trang điểm và tạo hình này khiến cậu nhìn khác một trời một vực so với bình thường.
Hơn nữa cậu cũng đã bị cắt vai, tạo hình này cũng sẽ không được công bố, nếu không bị phát hiện thì mình đây phải sợ cái đéo gì?
Thậm chí...
Cậu còn gấp gáp nhịn không nổi muốn nhìn thấy phản ứng của Lục Trạch Phong đó!
......
Đợi một hồi trong phòng hóa trang vẫn không có người tới.
Giản Nại chờ một hồi rồi mất kiên nhẫn, nếu không làm nữa thì cậu chỉ muốn tháo trang sức sớm sớm để được đi về.
CNhưng chuyên viên trang điểm mãi vẫn không quay về, cuối cùng Giản Nại quyết định đứng dậy đi ra ngoài tìm, lúc cậu vừa mở cửa, thiếu chút nữa đã đụng trúng người ở ngoài đang đi ngang qua.
Giản Nại kinh ngạc, vội vàng xin lỗi: Xin lỗi ạ!
Người nọ mặc tây trang giày da, đeo kính có gọng vàng, cả người toát lên vẻ văn nhã nho nhã, nhưng dung mạo lại bình thường, mà khí tràng cả người lại rất mạnh.
Hắn nhìn Giản Nại, hơi hơi ngẩn người.
Giản Nại rũ mắt, tóc dài xõa trên vai, cẩn thận dò hỏi: Anh có sao không?
Đối phương lắc đầu.
Giản Nại thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Khi bọn họ đang nói chuyện thì chuyên viên trang điểm xuất hiện ở chỗ ngoặt, cô nhìn thấy Giản Nại thì thở dài nhẹ nhõm một hơi:
"Ngại quá Nại Nại, chị vừa có việc đột xuất, mình vào trong tháo đồ ra thôi!"
Giản Nại gật đầu: Vâng.
......
Từ trường quay về nhà đã là buổi tối.
Việc đầu tiên Giản Nại làm khi về tới nhà là úp một tô mì gói, ăn uống qua loa rồi nhảy vào khoang trò chơi.
Sau khi online thì thấy Lục Trạch Phong cũng đang online.
Truyền tống tới đó, Giản Nại vô cùng cao hứng, bước chân sáo tới ôm lấy Lục Trạch Phong, giọng nói vô cùng hưng phấn: Ân công ~
Lục Trạch Phong đang cho bé rồng lửa ăn, sau khi thấy cậu chạy tới thì duỗi tay theo bản năng đỡ lấy cậu, nhíu mày:
"Lớn thế này rồi không biết đi đứng sao cho đàng hoàng à."
Trên mặt Giản Nại trưng ra nụ cười ngọt ngào:
"Vì em nhớ anh quá đó, nên muốn tới đây nhanh nhanh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!