Đến tối Giản Nại gọi điện cho Thích Thần.
Thích Thần bên kia điện thoại không tốt lắm, cứ ho khan mãi, gặng hỏi mới biết được thì ra bạn mình bị cảm lạnh phát sốt.
Giản Nại có chút đau lòng nói:
"Cậu không lo cho sức khỏe của mình chút nào."
Thích Thần một bên che miệng ho khan, một bên cười cười nói:
"Trong núi gió lớn, không cẩn thận là bị trúng gió liền."
Giản Nại nói:
"Đông tới sẽ lạnh hơn đấy, cậu mau về đi."
Tết tớ mới về. Giọng Thích Thần hơi suy yếu, y ngồi ở trên giường ôm túi chườm nóng nói:
"Tớ ở đây cũng được lắm, cậu đừng quá lo lắng."
Giản Nại tính thời gian, từ đây đến Tết còn khoảng hơn một tháng.
Thích Thần lại nói:
"Đến lúc đó tớ về mang cho cậu ít đặc sản trong núi nhá."
Giản Nại cười cười: Được đó.
Từ trong điện thoại cậu có thể cảm giác được trạng thái của Thích Thần không tốt lắm, tuy rằng y không có biểu hiện ra ngoài, nhưng Giản Nại biết y vẫn còn chưa nguôi ngoai nỗi đau mà Đoạn Hạo Thần mang lại.
Bạn thân thì đang chịu tra tấn, mà cái kẻ ở trong game lại làm như chẳng có việc gì.
Thậm chí còn muốn kết hôn nữa.
Giản Nại càng nghĩ càng cảm thấy bi thương và châm chọc.
Tín hiệu bên Thích Thần không tốt lắm, chỉ nói:
"Nại Nại, tớ cúp đây, chờ Tết tớ về rồi mình nói sau nha."
Giản Nại lên tiếng:
"Ừa, vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt nha, đừng vất vả quá."
Thích Thần đáp lời rồi treo điện thoại.
Giản Nại ngồi ở trên giường, vừa đau lòng bạn thân, vừa tràn ngập các loại cảm xúc khó chịu, nhìn lịch sử trò chuyện với và avatar của Lục Trạch Phong trong WeChat, trong lòng càng ngũ vị tạp trần.
Nếu!
Nếu anh ta không phải là trapboi thì tốt rồi.
Một người dịu dàng như thế có lẽ mình sẽ bị động tâm thật đó.
Đáng tiếc trapboi lại thích chơi trò giả vờ.
Cậu sẽ không mắc mưu đâu.
! !
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!