Dấu môi mềm ấm đậu vào bên má.
Trong giây lát đã có va chạm ngoài ý muốn, nhưng rung động trong khoảnh khắc đó lại trường tồn mãi mãi.
Giản Nại bất ngờ mở to hai mắt nhìn, không dám tin được đối diện với đôi mắt của Lục Trạch Phong, theo bản năng muốn giải thích bản thân không có ý định hôn anh, đây thật sự chỉ là tai nạn mà thôi.
Lục Trạch Phong ôm chặt lấy eo của cậu.
Giản Nại bị anh gắt gao ấn chặt vào trong lòng ngực, không thể nhúc nhích được.
Lệ quỷ càng ngày càng gần, bên tai chỉ nghe được chất giọng trầm thấp của anh: Đừng nhúc nhích.
Hai người im lặng không tiếng động dựa vào lu nước, tầm mắt tuần tra của lệ quỷ dạo qua một vòng không phát hiện ra tung tích của người sống, cuối cùng chậm rãi rời đi.
Lục Trạch Phong buông Giản Nại ra.
Cả người Giản Nại còn đắm chìm vào cái hôn ban nãy, đôi mắt đào hoa xinh đẹp giống như nhiễm vài sắc đỏ lấp lánh, cậu nhỏ giọng nói:
"Ân công, nãy em bất cẩn hôn anh mất rồi."
Lục Trạch Phong lên tiếng.
"Phản ứng của anh là sao đây." Giản Nại bĩu môi:
"Có nhiều người từng hôn anh rồi à?"
Lục Trạch Phong trầm giọng: Không phải.
Giản Nại là một diễn viên, làm diễn viên quan trọng nhất chính là cái gì, chính là tứ chi tiếp xúc, để quay một bộ phim, đừng nói là diễn cảnh hôn, mấy cảnh quá trớn hơn nữa cũng phải đóng cho xong với bạn diễn, cho nên cậu vẫn còn khá bình tĩnh.
Dù sao cũng là đang trả trù trap boi mà.
Coi như là mình hiến thân vì đại nghĩa, nói qua nói lại anh ta cũng đẹp trai đấy, cậu cũng chẳng lỗ lã gì.
Nhưng khi thấy thái độ bình tĩnh của Lục Trạch Phong thì Giản Nại lại không vui.
Giản Nại hừ nhẹ một tiếng:
"Em nói đúng rồi chứ gì."
Lục Trạch Phong mất tự nhiên ấn đầu cái người không an phận vào trong lòng, giọng nói sượng trân: Đừng quậy nữa.
! !
Giản Nại không vừa lòng với câu trả lời có lệ của anh.
Lúc cậu định mở miệng nói chuyện thì lại chú ý tới vành tai hơi ửng đỏ của Lục Trạch Phong, tuy cái mặt vẫn lạnh lùng không biểu tình đấy, nhưng cái vành tai với cái màu sắc rõ ràng là không bình thường kia đã bán đứng anh rồi!
Chẳng lẽ là!
Trong đầu Giản Nại bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ động trời.
Lệ quỷ dần đi xa, phía chân trời màu đỏ sậm có vài tiếng quạ kêu như đang hát mừng chiến thắng, xung quanh có gió lẳng lặng thổi qua, khiến cả người cảm thấy lạnh lẽo.
Giản Nại dần trở nên xấu xa, nhỏ giọng dò hỏi:
"Ân công, anh ngượng hả?"
Lục Trạch Phong đơ người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!