Chương 16: Ân Công Chúng Ta Kết Hôn Đi

Sau khi Giản Nại quyết định xong thì đầu óc cứ như mở ra một chân trời mới.

Cậu bắt đầu chờ đợi Lục Trạch Phong online.

Chờ lần này chờ thẳng từ sáng đến tối, bình thường lúc nào cũng bóng dáng trap boi, mà giờ thì tà môn vãi loằn, không thấy anh ta online, khiến cậu xoắn xuýt hết cả lên!

! !

Ám Tinh — Đế đô

Hoàng thành.

Hôm nay Hoàng thành thủ đô mở yến hội để chúc mừng Ám Tinh lấy lại đất đã mất.

Lục Trạch Phong ngồi ở ghế chủ tọa nhưng hồn đã bay đi đâu, hoàng đế bên cạnh và chúng quyền thần lại rất vui vẻ nhiệt liệt, rượu ngon và món ngon trong yến hội vô số, không khí vô cùng hân hoan.

Hoàng đế nói với anh:

"Lần này có thể thành công thu hồi lại đất, ít nhiều gì cũng là công lao của hoàng thúc."

Quyền thần xung quanh cũng sôi nổi phụ họa theo:

"Tướng quân càng vất vả công lao càng lớn."

"Có Lục nguyên soái ở đây, trong vòng trăm năm Ám Tinh sợ là chẳng có kẻ nào địch nổi."

"Vinh dự của Long tộc đây rồi."

Lục Trạch Phong lười nghe, đại nguyên soái mặc chế phục quân đội ngồi ở ghế trên, khuôn mặt lạnh lùng không giận tự uy, ngón tay thon dài dường như đang nghiền ngẫm thưởng thức chiếc ly nhỏ tinh xảo trong tay, mang theo vài phần không để tâm.

Có người thử nói:

"Nghe nói lần thu hồi đất này tinh thần lực của Lục nguyên soái ngài bị hao tổn không ít, quốc sư đại nhân vẫn đang chữa trị, xin hỏi ngài đã khỏe lại chưa?"

Hoàng đế cũng nói:

"Hoàng thúc gần đây vẫn khỏe chứ?"

Quốc sư cũng có mặt tại yến hội.

Thấy mọi người đều khá quan tâm chuyện này, vội vàng nói:

"Các vị đại nhân đừng lo lắng, khoang trò chơi tôi mang về trước mắt đã có hiệu quả, gần đây tinh thần lực của Lục nguyên soái đã không còn tiếp tục chuyển biến xấu nữa."

Lục Trạch Phong rốt cuộc cũng nâng mí mắt lên nhìn về phía hoàng đế, mở miệng nói:

"Bệ hạ không cần lo lắng."

Từ trước cho tới nay tiểu hoàng đế đều khá ỷ lại Lục Trạch Phong.

Ám Tinh theo chế độ Quân chủ lập hiến, từ xưa đến nay đều không ngừng phân tranh.

Khi hoàng thất có nội loạn, nếu không phải Lục Trạch Phong liều mạng vọt vào biển lửa, gã đã sớm bị chết vì bị lửa thiêu.

Tiểu hoàng đế vẫn rất lo lắng:

"Nghe quốc sư nói, gần đây hoàng thúc ít khi nào ra khỏi phủ."

Lục Trạch Phong nhớ tới những chuyện đã xảy ra trong game gần đây, thật ra cũng không phải là anh không muốn ra khỏi phủ, chủ yếu là có một bé thích làm nũng quá dính người, dẫn tới việc anh dành thời gian chơi game cũng nhiều hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!