Lê Vụ im lặng một lát trong vòng tay Trình Thanh Giác, sau đó dịch người sang bên cạnh và ngồi xổm xuống.
Người đàn ông dừng tay nhìn cô.
Lê Vụ cũng nhìn anh, đột nhiên buột miệng nói: "Em cứ có cảm giác bây giờ anh yêu em đến phát điên rồi, em sợ anh sẽ hôn em."
Trình Thanh Giác day day nhẹ ngón tay, cảm xúc nồng nàn, trầm lắng vừa nãy bị câu nói đó xua tan. Anh cụp mắt xuống và bật cười.
Sau đó, Lê Vụ lại nhìn anh một cái. Cô ôm đầu gối, giọng nói nhỏ nhẹ, dịu dàng lẩm bẩm: "Nếu biết một củ khoai lang nướng đã mua chuộc được anh, đáng lẽ em nên mua cho anh một củ mỗi ngày…"
Cô chống cằm, vẻ mặt như đang suy nghĩ rất nghiêm túc.
Trình Thanh Giác nhìn cô một lúc, giơ tay chậm rãi kéo cô trở lại, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô.
Trán Lê Vụ hơi nhột vì nụ hôn, kế đó cô cũng cúi đầu, vẫn giữ tư thế ngồi xổm, úp mặt vào khuỷu tay mình, cười khe khẽ.
"Em cười gì thế?" Trình Thanh Giác xoa đầu cô, dịu dàng hỏi.
Lê Vụ lắc đầu, giọng điệu từ tốn: "Không có gì, chỉ là cảm thấy hơi có duyên phận."
Một duyên phận vô cùng kỳ diệu.
Trình Thanh Giác cũng suy nghĩ hai giây, rồi lại cúi đầu xuống, môi chạm vào tóc cô: "Hình như là vậy."
Sau đó anh cầm lấy chiếc mũ lưỡi trai đen trên bàn bên cạnh, đặt nó lên đầu cô, kéo vành mũ xuống một chút. Giống như lần đầu tiên ở nhà cô, khi anh đợi cô xuống lầu giúp anh xách hành lý: "Lát nữa xem concert em đội cái này nhé?"
Lê Vụ gật đầu: "Được ạ."
Hai người, một người ngồi xổm, một người ngồi im lặng một lúc. Trình Thanh Giác định đưa tay kéo cô đứng dậy thì cô lại chỉnh lại chiếc mũ trên đầu và hỏi: "Trên mạng có vài nick clone đồn rằng anh sắp giải nghệ, chuyện đó có thật không?"
Gần đây có quá nhiều tin tức liên quan đến Trình Thanh Giác, một số người thừa cơ đục nước béo cò tung tin thất thiệt.
Trình Thanh Giác im lặng một lúc, không trả lời mà chỉ hỏi: "Em có hy vọng sau này anh sẽ rút lui khỏi giới giải trí không?"
Lê Vụ nhìn anh một lúc, đột nhiên nói: "Có phải vì mẹ anh, và cả em bây giờ nữa, anh sợ sẽ làm tổn thương em nên mới muốn rút lui không?"
Một lúc lâu sau, Trình Thanh Giác gật đầu.
Lê Vụ là nguyên nhân quan trọng nhất, ngoài ra anh cũng khá mệt mỏi với những điều dơ bẩn và tệ hại trong giới.
Lê Vụ lại nhìn anh: "Nhưng ngoài những điều đó ra, thực ra anh rất thích âm nhạc đúng không?"
Mỗi bài hát anh đều viết bằng cả tấm lòng. Anh sẵn sàng viết những ca khúc ngắn cho người hâm mộ dù không kiếm được tiền, và kể từ khi ra mắt cho đến nay, anh luôn nghiêm túc với mỗi buổi concert.
Anh đã giành được rất nhiều giải thưởng bằng chính thực lực của mình. Mỗi lần đứng trên bục nhận giải, vẻ mặt lạnh lùng của anh luôn có một sắc thái dịu dàng hiếm thấy.
Vậy thì làm sao có thể không thích được chứ!
"Vậy nên…" Lê Vụ nắm lấy hai tay anh, đặt chúng sát vào nhau, "Đừng vì lo lắng cho em, hay vì những lý do phức tạp khác, mà từ bỏ điều mình yêu thích nhất."
"Có rất nhiều người hâm mộ yêu quý anh. Anh có biết không, mỗi album, mỗi bài đăng, mỗi buổi concert của anh, rất có thể vào một đêm khuya yên tĩnh nào đó, sẽ là động lực giúp một người hâm mộ nào đó vượt qua một giai đoạn đau khổ trong cuộc sống. Tất nhiên em nói những điều này không phải là áp đặt đạo đức, mà là vì chính anh cũng rất yêu thích đúng chứ?"
Lê Vụ vỗ vỗ tay anh, ngẩng đầu nhìn anh, "Chính bản thân anh cũng yêu thích sự nghiệp này, vì vậy đừng vì những lý do phức tạp khác mà đánh mất niềm đam mê thuần khiết nhất."
"Em cũng rất thích anh." Cô cong mắt, nói từng chữ một, "Ngôi sao lớn vốn nên rực rỡ như thế này của chúng ta."
Trình Thanh Giác nhìn cô hồi lâu, cuối cùng hơi cụp mắt, ngón tay khẽ co lại.
Vì cảm xúc dâng trào nên trán anh lấm tấm mồ hôi, nhưng anh lại cúi đầu cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!