Lê Vụ rụt lại, người đàn ông nhìn cô đang say, hỏi một lần nữa: "Chỉ hôn má thôi à?"
Lê Vụ thực sự đã say khướt, cô ôm đầu ngước lên: "Dạ?"
Trình Thanh Giác nhìn cô hai giây: "Thôi vậy."
Quả thật đã uống quá nhiều, cô chống đầu ngả nghiêng, nhìn người thành hai, miệng há ra, trả lời không đâu vào đâu.
Trình Thanh Giác dùng một tay nắm lấy cánh tay nhỏ của cô, tránh cho cô bị trượt khỏi chỗ ngồi. Anh hơi cúi xuống, giọng nói thấp hơn một chút: "Em thích ai?"
Lê Vụ nhìn anh: "Nhà triết học."
"…" Trình Thanh Giác nhìn cô hai lần, lại giúp cô vén những sợi tóc rối.
Đúng là anh có chút vấn đề về tâm lý, Thịnh Hoài Sinh nói không sai, nếu anh thực sự thích ai đó, sự chiếm hữu và xâm lược sẽ rất mạnh.
Anh không chắc đối phương có thể chấp nhận hay không.
Anh suy nghĩ khoảng hai giây, sau đó chống hai tay ra sau, ngẩng đầu nhìn mặt trăng.
Có lẽ vì những lời cô vừa nói nên bây giờ trăng dường như đẹp hơn nửa tiếng trước, ánh trăng dịu dàng phủ khắp nơi, quả thực khác với ngày hôm qua hay ngày mai.
Nhìn một lúc, anh cúi đầu, thấy người bên cạnh gần như đã ngủ thiếp đi.
Anh đưa tay phải lên, nhẹ nhàng vỗ gáy cô: "Lê Vụ."
Lê Vụ nhắm mắt: "Ừm…"
"Đi ngủ nhé?" Anh khẽ hỏi.
Lông mi Lê Vụ hơi động, nhưng vẫn không thể mở mắt: "Ừm…"
Trình Thanh Giác chống người ngồi dậy, chậm rãi bế cô từ đệm lên.
Lê Vụ rất nhẹ, mặc dù chân anh không tiện, song anh vẫn có thể dễ dàng bế cô từ gác mái xuống.
Khi bế cô đến trước cửa phòng ngủ ở tầng một, Vượng Tài vừa hay chạy từ phòng khách đến.
Nó vểnh đuôi đứng ở cửa phòng ngủ, ngước đầu nhìn hai người: "Meo—"
Trình Thanh Giác đưa Lê Vụ lên cao một chút, làm động tác "suỵt": "Mẹ con ngủ rồi, nói khẽ thôi."
Vượng Tài ngơ ngác chớp mắt, lùi sang một bên, cúi đầu dụi dụi vào ống quần Trình Thanh Giác, khẽ gọi: "Meo meo—"
Trình Thanh Giác dùng đầu gối đẩy cửa, bế người vào trong.
Vừa đặt cô lên giường và đứng thẳng người, Vượng Tài đã cắn ống quần anh, kéo anh về phía giường.
Sau đó nó nhảy lên giường, hai chân giẫm giẫm và kêu "Meo—", rồi lại nhảy xuống, lắc đuôi đi đến chân anh kêu "Meo—".
Trình Thanh Giác liếc nhìn chiếc giường nó vừa chỉ, lại cúi đầu nhìn nó, thẳng thắn nói: "Chú không thể ngủ cùng mẹ con."
Vượng Tài đứng bằng hai chân, ưỡn cổ: "Meo meo—"
Người đàn ông đứng suy nghĩ một lát, sửa lại lời nói vừa rồi: "Ít nhất là bây giờ thì không."
"Sau này nếu mẹ con cũng có ý định đó…"
Người trên giường lật người, phát ra tiếng "ừm…" lẫn lộn. Trình Thanh Giác liếc nhìn, rồi thu ánh mắt lại, nhìn Vượng Tài dưới chân một lần nữa: "Sau này nếu mẹ con có ý định đó, thì được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!