Chương 46: (Vô Đề)

Anh hỏi một cách rất tự nhiên, vì lâu không uống nước nên giọng hơi khàn. Anh thế nghiêm túc nhìn cô hỏi.

Lê Vụ cầm cây son "Ừm" một tiếng, ánh mắt di chuyển sang chỗ khác: "… Ừm, đúng vậy, phải bôi son cho anh."

Chiếc ghế Trình Thanh Giác ngồi cách bàn nửa mét, Lê Vụ đứng trước mặt anh.

Không gian chật hẹp, chân cô gần như chạm vào đầu gối anh.

Anh liếc nhìn vị trí cô đang đứng: "Có cần tôi ngồi dịch lên một chút không?"

Lê Vụ ngẩng đầu: "Hả?"

Trình Thanh Giác giải thích: "Sợ em không với tới."

Lê Vụ lùi lại, dựa vào bàn: "… Với được thôi."

Trình Thanh Giác: "Ừm."

Ánh mắt Lê Vụ đã rời khỏi mắt anh, chuyển sang nhìn môi anh, nhưng hai giây sau cô phát hiện nhìn môi anh cũng không phải là lựa chọn tốt.

Môi anh rất mỏng, sắc môi cũng nhạt. Không phải là cô chưa từng nhìn thấy môi anh trên các video, áp phích. Tuy nhiên nhìn gần như vậy, đối mặt mà nhìn thì đây là lần đầu tiên.

Cô hít một hơi, giơ tay trái lên: "Em có thể giữ cằm anh không…"

Giọng người đàn ông lười nhác: "Em cứ tự nhiên đi."

Lê Vụ vẫn căng thẳng: "Ừm… Em sợ có chỗ không thể chạm vào."

Giọng Trình Thanh Giác vẫn thong dong: "Không có gì là không thể chạm vào."

Cô dùng ngón tay trái đỡ cằm anh, nhẹ nhàng kéo về phía mình.

Nói là son, nhưng thực ra nó chỉ cao cấp hơn son dưỡng trong suốt bình thường một chút, có màu rất nhạt, cũng không phải dạng thỏi thông thường, phải dùng cọ nhỏ lấy từng chút một, chấm vài lần lên môi.

Lê Vụ cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng hơi thở gấp gáp vẫn tố cáo sự căng thẳng trong lòng cô.

Trình Thanh Giác: "Xì…"

Lê Vụ vội vàng buông tay đang nắm cằm anh: "Sao vậy ạ?"

"Không có gì." Anh nhìn vào mắt cô, "Hơi đau tí thôi."

Lê Vụ vô thức tự kiểm điểm xem vừa nãy mình có véo cằm anh quá mạnh không. Nhưng nhớ lại mấy giây cũng không nhớ được gì, cô quá căng thẳng nên đầu óc rất hỗn loạn.

May mà dù sao cũng đã đánh xong son, cô lùi lại, đặt hộp son xuống: "Xong rồi…"

"Em biết tỉa lông mày không?" Trình Thanh Giác lại hỏi cô.

Lê Vụ: "Hả?"

Trình Thanh Giác giơ tay chỉ: "Phần đuôi lông mày của tôi hơi lộn xộn."

"Vừa nãy chuyên viên trang điểm nói vậy." Anh bổ sung.

Lê Vụ do dự: "Thật ạ, nhưng kỹ thuật của em không tốt, sợ làm hỏng…"

Trình Thanh Giác: "Không sao, chỉ cần cạo những chỗ lộn xộn thôi."

Nói xong, anh lại nhìn về phía cửa: "Có lẽ lát nữa chuyên viên trang điểm mới quay lại, tôi sợ không kịp."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!