Đoạn Phi nhìn về phía bếp, dù rất muốn sang đó nấu ăn với Lê Vụ, nhưng Trình Thanh Giác đã gọi cậu ấy lại. Cậu ấy vẫn phải tôn trọng anh vợ một chút.
Cậu ấy nhìn sang, vừa gãi gáy vừa ngượng ngùng nói: "Em chủ yếu muốn nói với anh… em có cảm tình với Lê Vụ, tức là em gái của anh. Em muốn thử tìm hiểu cô ấy, muốn hỏi anh có được không…"
"Không được."
Đoạn Phi sững sờ, không ngờ Trình Thanh Giác lại từ chối thẳng thừng như vậy. Cậu ấy liếc nhìn sắc mặt của Trình Thanh Giác, cố gắng giải thích cho mình: "Em là người rất đáng tin cậy, anh cũng biết mà. Hơn nữa em cũng không còn nhỏ nữa, phiền phức duy nhất là lỡ như yêu nhau thật, có lẽ không công khai được…"
Ai đó nghĩ xa thật đấy.
Trình Thanh Giác dựa người ra sau, chống một tay lên mặt bàn phía sau, nhìn Đoạn Phi: "Cô ấy không phải em gái tôi."
"Vậy nên chỉ có thể yêu đương bí mật thôi… Hả? Cái gì?" Đoạn Phi ngẩng đầu, "… Không phải em gái của anh Thanh Giác á?"
"Vậy tại sao lại ở nhà anh?" Cậu ấy vô thức hỏi thêm, sau đó như chợt nghĩ ra điều gì đó, "Chẳng lẽ là…"
Lần trước chơi game cùng, lần này lại sống chung, nếu không phải em gái thì chỉ có thể là mối quan hệ khác.
Ánh mắt Đoạn Phi rõ ràng cho thấy cậu ấy đã hiểu ra điều gì đó rồi lại hiểu lầm điều gì đó.
Thật ra Trình Thanh Giác không muốn giải thích, nhưng lại cảm thấy như vậy rất không tôn trọng Lê Vụ, anh suy nghĩ nửa giây: "Có ít nguyên nhân."
Đoạn Phi thở phào nhẹ nhõm: "Chỉ cần không phải bạn gái anh, em vẫn còn cơ hội đúng không… Vậy em vẫn chuẩn bị thử…"
"Không được." Giọng Trình Thanh Giác thản nhiên, "Tinh chất công việc của cô ấy đặc biệt, sếp không đồng ý cho cô ấy yêu đương."
Đoạn Phi bị tin tức này làm cho ngớ người: "Hả…? Sếp? Sếp gì, sếp nào, ai là sếp của cô ấy?"
"Một người có mọi điều kiện đều rất tốt, cô ấy cũng rất thích." Trình Thanh Giác dừng lại, "Là một anh chàng đẹp trai."
Trình Thanh Giác đứng thẳng dậy, vỗ vai Đoạn Phi: "Cậu nghĩ lại đi, tạm thời trước mắt sếp của cô ấy không muốn cô ấy yêu đương."
Sống chung, lại không phải bạn gái, Đoạn Phi theo bản năng cho rằng dù không phải em gái, nhưng hai người vẫn là họ hàng, nên hoàn toàn không nghĩ đến việc người trước mặt là sếp.
"Anh vợ… không phải, anh Thanh Giác." Đoạn Phi cố gắng kéo anh lại, "Rốt cuộc là sếp nào vậy, anh có thể nói vài câu với sếp của cô ấy giúp em được không? Công việc gì mà không được yêu đương, đâu phải giới giải trí đâu."
"Dù sao cũng là như vậy đó, cậu nghĩ lại đi." Trình Thanh Giác đứng thẳng, chậm rãi quay người, rẽ về phía bếp, "Tôi đi giúp cô ấy nấu cơm đây."
Đoạn Phi đứng nguyên tại chỗ.
Lê Vụ muốn làm vài cái bánh trứng, cô vừa mới khuấy bột xong, nghe thấy tiếng động phía sau, cô cứ tưởng là Đoạn Phi: "Anh có thể lấy trứng trong tủ lạnh giúp tôi không?"
Mấy giây sau khi câu nói vừa dứt, tiếng cửa tủ lạnh đóng lại, hai quả trứng đưa từ bên phải tới.
Lê Vụ: "Cảm ơn… Sao lại là anh?"
Trình Thanh Giác lấy một cái bát trên kệ xuống: "Em muốn là ai?"
Lê Vụ không để ý đến cách dùng từ trong câu hỏi của anh, cô quay lại nhìn một cái: "Em tưởng là Đoạn Phi."
Giọng Trình Thanh Giác bình thản, dù nói gì cũng mang theo vẻ lạnh nhạt: "Cậu ta đang suy nghĩ về cuộc đời nên không đến được."
Lê Vụ không hiểu sao lúc này lại suy nghĩ về cuộc đời, nhưng cô cũng không rõ chuyện trong giới giải trí, có lẽ khác ngành như cách núi, diễn viên diễn các vai khác nhau cần suy nghĩ nhiều hơn chăng.
Lê Vụ đập trứng vào một cái bát trống khác.
Trình Thanh Giác nghiêng đầu nhìn cô gái bên cạnh.
Sáng sớm ngủ dậy tóc hơi rối, cô búi tóc củ tỏi bằng dây buộc tóc hình quả dâu tây, lọn tóc con mềm mại bay lất phất bên má.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!