Chương 38: (Vô Đề)

"…"

Mí mắt Trình Thanh Giác giật giật.

Hai giây sau.

Trình Thanh Giác: "Còn chuyện gì nữa không? Không thì cúp máy đây."

"…" Thịnh Hoài Sinh, "Đại ca, vừa nãy cậu không cho tôi cúp máy mà."

Trình Thanh Giác chống khuỷu tay lên bàn, ngồi thẳng hơn một chút, giả vờ không nghe thấy, hỏi lại: "Còn chuyện gì nữa không?"

Thịnh Hoài Sinh tức cười: "Tôi thực sự bó tay với cậu."

Nửa phút sau, chiếc điện thoại đã cúp máy được Trình Thanh Giác nhẹ nhàng đặt sang một bên.

Vài giây sau, màn hình lại hiện ra tin nhắn.

Thịnh Hoài Sinh: [Fan ở hậu trường buổi concert lần trước ấy hả?]

CQJ: [?]

Thịnh Hoài Sinh: [Sao tôi nhớ loáng thoáng cô ấy là người tìm tôi xin chữ ký nhỉ.]

CQJ: […]

Nói là làm trợ lý cho Trình Thanh Giác, nhưng vì anh đi lại bất tiện, lịch trình gần đây đều bị hủy bỏ, nên cô chỉ có nhiệm vụ nấu ăn. Cô rất trân trọng cơ hội kiếm tiền khó có được này, cố gắng tận tâm hết sức, chuẩn bị chu đáo từng bữa ăn mỗi ngày.

Mười hai giờ mười lăm phút, cô nấu cơm xong, tháo tạp dề ra khỏi bếp, rồi đi lên lầu. Khi đẩy cửa studio ra, người đàn ông vẫn như lúc cô vừa ra ngoài, ngồi sau bàn vừa thử các phím đàn, vừa ghi chú vào bản nhạc.

Sợ làm phiền anh nên Lê Vụ không đi vào quá sâu, giơ tay nhẹ nhàng gõ hai cái lên cánh cửa.

Khi Trình Thanh Giác ngẩng đầu nhìn qua, cô dùng giọng điệu vui vẻ nhắc nhở: "Ăn cơm thôi."

Trình Thanh Giác gập bản nhạc lại, chống người đứng dậy lấy nạng. Thấy động tác của anh, Lê Vụ đã hình thành phản xạ, cô vòng qua hai bé mèo đang ngồi xổm ở cửa, nhanh chóng đi tới đỡ lấy anh.

Trước đây, khi Trình Thanh Giác mới ở nhà cô, cô rất căng thẳng, bình thường đều đứng cách anh nửa mét. Bây giờ tiếp xúc nhiều và đỡ anh thành thói quen nên cô bước tới mà không suy nghĩ nhiều, đỡ lấy cánh tay anh.

Ở nhà, Trình Thanh Giác thường mặc áo phông, khi lại gần anh có mùi bạc hà rất sảng khoái. Lòng bàn tay cô không vướng bận gì, áp sát vào cánh tay anh. Nói là đã quen, nhưng khi thực sự chạm vào, tim cô vẫn đập thình thịch.

Cô bình tĩnh lại, ngước mắt ra hiệu sang bên phải: "Đi đường này vòng ra ngoài à?"

Giọng người được cô đỡ đều đều: "Ừm."

Trình Thanh Giác có thói quen rất tốt, ăn không nói, ngủ không trò chuyện. Khi ăn anh rất ít khi nói chuyện, yên tĩnh ăn xong bữa cơm, Lê Vụ dọn đồ vào bếp.

Cô ra ngoài hỏi người đang ngồi cạnh bàn ăn: "Bây giờ lên studio à?"

Người đàn ông cúi người v**t v* Vượng Tài vừa nhảy đến chân mình, khi đứng thẳng dậy, anh bỏ qua chủ đề này, hỏi cô trước một câu: "Khi nào cô bắt đầu vẽ tranh?"

Lê Vụ nghĩ một lát: "Chắc một lát nữa, sáng nay tôi vẽ mệt rồi, tôi muốn nghỉ ngơi một lát."

Trình Thanh Giác gật đầu.

Lê Vụ chợt nhớ ra anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của mình, cô hỏi lại lần nữa: "Bây giờ anh muốn đi đâu? Tôi đỡ anh qua đó."

"Cũng nghỉ ở phòng khách thôi." Anh nhìn cô một cái, "Tôi cũng hơi mệt rồi."

Lê Vụ "Ừm" hai tiếng, cô vốn định vào phòng ngủ nghỉ ngơi, nhưng nghe thấy chữ "cũng" trong lời Trình Thanh Giác, cô không chắc có nên đi nữa không.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!