Chương 34: (Vô Đề)

Trương Dương chỉ vào mũi mình, vẻ mặt kinh ngạc. Trình Thanh Giác liếc nhìn cậu ấy thêm một cái nữa, sau đó vẫn không có biểu cảm gì, cúi đầu tiếp tục nói chuyện với Lê Vụ.

Trương Dương: ???

Hai phút sau, cậu ấy im lặng lùi ra ngoài. Vừa ra khỏi đó không lâu, Hoàng Minh gọi điện tới hỏi thăm tình hình của Trình Thanh Giác.

Hoàng Minh: "Sao giọng cậu có tiếng vọng thế? Cậu không ở trong phòng bệnh à?"

Trương Dương nhìn bức tường trắng toát ở hành lang: "Không… em ở bên ngoài ạ."

"Cậu không ở trong phòng bệnh mà chạy ra hành lang làm gì?" Hoàng Minh quát lên, "Anh bảo cậu ở đó chăm sóc, cậu không biết chăm sóc là gì hả?"

Trương Dương há miệng, khó mà biện minh: "Anh Thanh Giác đang gọi điện thoại cho Lê Vụ."

Hoàng Minh nhớ lại lúc đi, Trình Thanh Giác nói sẽ tự liên hệ với Lê Vụ: "Ồ, vậy mà cậu cũng phải ra ngoài sao?"

Trương Dương lại há miệng, muốn nói có gì đó không ổn, nhưng lại không nói ra được cụ thể chỗ nào không ổn. Rõ ràng nội dung cuộc trò chuyện của Trình Thanh Giác với Lê Vụ rất bình thường, biểu cảm khi nói chuyện cũng bình thường.

Nhưng không hiểu sao cậu ấy cứ cảm thấy vẻ lạnh lùng, đẹp trai của anh mình rất quyến rũ.

Hoặc cũng có thể là bộ lọc của cậu ấy quá dày, cảm thấy Trình Thanh Giác chính là ngôi sao nam đẹp trai nhất làng giải trí.

Nghĩ một lát, cậu ấy lẩm bẩm: "Lát nữa em sẽ vào."

Trương Dương vẫn ở ngoài. Trình Thanh Giác và Lê Vụ không trò chuyện quá nhiều, chỉ nói thêm vài câu rồi kết thúc cuộc gọi video.

Trương Dương đứng ngoài cửa, thông qua khe cửa, nghe thấy tiếng động bên trong biến mất, cậu ấy nắm tay nắm cửa, đẩy nhẹ một cái, thò đầu vào trước rồi chen người vào sau.

"Anh à, em vào được chưa?" Cậu ấy thập thò, rõ ràng biết Trình Thanh Giác và Lê Vụ chỉ nói về thực đơn ngày mai, nhưng không hiểu sao cậu ấy lại hỏi như vậy.

"Ừm." Trình Thanh Giác đặt điện thoại xuống.

Tình trạng lo âu của anh thực sự rất nghiêm trọng, lúc tốt lúc xấu.

Có lẽ vì chuyện hôm nay mà tâm trạng của anh không tốt, cần có người bầu bạn. Nói chuyện với Lê Vụ, lòng anh sẽ bình tĩnh hơn rất nhiều. Anh đặt tay phải lên điện thoại, hơi lưu luyến cảm giác khi nãy nói chuyện, đáng lẽ vừa rồi nên hỏi cô có thể gọi video rồi ngủ như lần trước không. Đợi Trương Dương đi rồi, nếu còn sớm, anh sẽ hỏi lại.

Trương Dương bước vào, đóng cửa lại, nhìn chiếc giường phụ khác trong phòng bệnh: "Anh, sếp bảo tối nay em ngủ lại đây với anh."

???

Trình Thanh Giác ngước mắt nhìn sang. Trương Dương không biết có phải là ảo giác của mình không, nhưng cậu ấy luôn cảm thấy ánh mắt lướt qua đó khá lạnh lẽo.

Cậu ấy rụt cổ lại, không hiểu gì, tiếp tục bước vào: "Sao thế anh? Anh không muốn em ở đây với anh à? Nhưng bên cạnh anh không thể không có người được, sếp bảo em nhất định phải ở lại đây."

Vài giây sau, người trên giường bệnh buông điện thoại ra, nói với giọng bình thản: "Không sao."Khi Lê Vụ ở lại Thượng Hải đến ngày thứ ba, Thất Thất cũng vừa hay đến đó để liên hệ công việc.

Giải quyết xong việc vào ban ngày, khoảng hơn năm giờ Thất Thất liên lạc với Lê Vụ, rồi đến chỗ cô.

Lúc cô ấy đến, Lê Vụ vẫn đang ở khu bếp chuyên dụng của chuyên gia dinh dưỡng để chuẩn bị bữa ăn hôm nay cho Trình Thanh Giác.

Thất Thất gọi điện báo trước cho Lê Vụ, cô ấy đi thang máy lên.

Trong phòng khách có chuyên gia dinh dưỡng, Thất Thất bước vào, gật đầu chào hỏi trước, sau đó mới đi về phía phòng bếp.

Vừa kéo cửa ra, cô ấy đã ngửi thấy mùi canh sườn củ mài.

Cô ấy hít sâu một hơi, khoa trương khen ngợi: "Thơm quá!"

Lê Vụ đang múc canh ra ngoài, cô chạm nhẹ vào cánh tay Thất Thất, ý bảo cô ấy tránh ra một chút: "Đừng để bắn vào người, nóng lắm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!