Chương 32: (Vô Đề)

Khi Lê Vụ đến, Trình Thanh Giác vẫn chưa tỉnh.

Cô xin nghỉ hai ngày, cộng thêm cuối tuần tổng cộng là bốn ngày. Vì không tiện tiện để Vượng Tài ở nhà một mình nên cô dứt khoát mang cả nó theo luôn.

Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi xách hai balo đựng mèo bước vào phòng bệnh, tim cô vẫn thắt lại, mũi không kìm được mà cay xè.

Người trên giường bệnh mặc bộ đồ bệnh nhân sọc xanh trắng. Không rõ có phải do ánh sáng hay không, nhưng mặt anh rất tái, anh nhắm mắt nằm thẳng, yên tĩnh đến mức gần như không thở.

Trương Dương nhận lấy túi của Lê Vụ, cẩn thận đặt xuống giúp cô: "Cô ngồi một lát nhé? Anh Thanh Giác vừa mới ngủ."

Lê Vụ muốn hỏi Trương Dương liệu Trình Thanh Giác có bị thương ở chỗ nào khác không, nhưng lại sợ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh. Cô suy nghĩ một chút rồi không lên tiếng, chỉ gật đầu, ngồi xuống ghế sofa mà Trương Dương đã bảo.

Cửa phòng bệnh đóng lại, Lê Vụ nghe thấy tiếng ngoài hành lang, là tiếng của Hoàng Minh và lãnh đạo của Vũ Dữ, dường như họ đang tranh cãi vì chuyện của Trình Thanh Giác.

Hoàng Minh: "Toàn bộ công việc trong tháng tư đều phải hủy bỏ hết. Cậu ta như thế này, căn bản không thể tham gia các hoạt động đó."

"Không được, không hủy hết được. Có vài hoạt động của các đối tác thương hiệu bắt buộc phải đi, chúng ta đã ký hợp đồng rồi, nếu không sẽ phải bồi thường." Người trả lời là một người đàn ông trung niên, chắc là quản lý của Vũ Dữ.

Hoàng Minh: "Bồi thì bồi, chúng ta không đền nổi à??? Đến giờ vẫn chưa bắt được anti

-fan, cảnh sát không thể can thiệp. Nếu tham gia hoạt động trực tiếp lại xảy ra vấn đề thì sao???"

"Sẽ không xảy ra vấn đề nữa, an ninh sẽ được tăng cường."

"Tôi không đồng ý, trước khi tìm ra những người đó là ai, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý cho cậu ấy tham gia bất kỳ hoạt động trực tiếp nào nữa!"

"Hoàng Minh!"

"Làm sao! Trình Thanh Giác là người do tôi dẫn dắt, hợp đồng của cậu ta nằm trong tay tôi, tôi nói không đồng ý là không đồng ý." Hoàng Minh dừng lại một chút, lại muốn lớn tiếng, "Ông không phải không biết trước đây…"

Sau đó là tiếng y tá đến nhắc nhở, cuộc đối thoại cuối cùng cũng nhỏ dần.

Lê Vụ nơm nớp lo sợ nhìn về phía giường, phát hiện giữa tiếng tranh cãi như vậy, Trình Thanh Giác vẫn chưa tỉnh. Cô thở phào nhẹ nhõm, nhìn từ mặt anh xuống chân anh.

Biện pháp giảm xóc ở mép sân khấu quả thực rất tốt, vì vậy thực ra vết thương không quá nghiêm trọng, nhìn thì đáng sợ, nhưng thật ra đều là những vết thương ngoài da.

Vài phút sau, cô cuối cùng cũng xác định được, trái tim nặng trĩu nhẹ đi một chút. Cô tựa lưng vào ghế, cầm điện thoại lên trả lời tin nhắn của Thất Thất.

Lê Vụ: [Mình đến nơi rồi.]

Thất Thất: [Sao rồi?]

Lê Vụ: [Chỉ bị thương ở chân thôi, không nghiêm trọng.]

Lê Vụ: [Suỵt, đừng nói ra ngoài, mình sợ không được nói.]

Thất Thất: [Ừm ừm, mình biết.]

Thất Thất: [Vậy mấy ngày nay cậu đều ở đó à?]

Lê Vụ ngẩng đầu nhìn một cái.

Lê Vụ: [Chắc là vậy.]

Thất Thất: [Trình Thanh Giác bị thương, rốt cuộc tại sao lại gọi cậu đến?]

Lê Vụ: [Không biết.]

Lê Vụ suy nghĩ một chút: [… Có lẽ muốn mình nấu cơm cho anh ấy?]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!