"Trình Thanh Giác?" Thất Thất ngẩng đầu nhìn theo.
Tiểu Lộc ngạc nhiên: "Trước đây những cuộc phỏng vấn kiểu này, có tiền lệ nào là ngôi sao đến tận nơi không?"
Ngô Khải Minh cũng thò đầu ra nhìn: "Chắc là không đâu, họ đều là những tên tuổi lớn, thường thì chúng ta phải đến công ty họ phỏng vấn tại chỗ."
Thất Thất quay đầu lại, liếc nhìn Lê Vụ, ánh mắt đầy nghi hoặc, dùng khẩu hình nói: "Sao anh ấy lại đến đây?"
Vẻ mặt Lê Vụ mơ hồ: "Mình cũng không biết…"
"Anh ấy không liên lạc với cậu à?" Thất Thất hỏi.
"Không, anh ấy nói với mình làm gì chứ." Lê Vụ lẩm bẩm.
Đã hơn một tuần, cô và Trình Thanh Giác không liên lạc. Trình Thanh Giác là người bận rộn, có lẽ đã quên mất cô là ai rồi. Cô lại nghĩ đến lời Thất Thất vừa nói là Trương Bành đã liên hệ được cuộc phỏng vấn, lòng cô có chút xao nhãng.
Xem ra trong lòng Trình Thanh Giác, mối quan hệ của anh với cô thực sự rất bình thường.
Cuộc phỏng vấn cô nhờ anh không được, lại phải thông qua Trương Bành tìm mối quan hệ mới có được. Không hiểu sao, chuyện mối quan hệ với Trình Thanh Giác chỉ ở mức bình thường lại khiến cô buồn hơn cả việc cô không giúp nhóm một giành được cuộc phỏng vấn.
Cách đó không xa, người đàn ông đứng ngoài cửa mặc áo hoodie đen, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, tựa người vào tường, cúi đầu xem điện thoại. Phía trước anh, người của Vũ Dữ đang trao đồi với lãnh đạo của Văn Mai.
Ánh mắt Lê Vụ dừng lại trên người anh vài giây, cô ủ rũ nằm trở lại bàn. Anh đến vì công việc, chắc chắn sẽ không nói chuyện với cô.
Cô nằm mềm oặt trên bàn, cầm bút vẽ, cảm thấy khá buồn.
Trình Thanh Giác vẫn còn gửi ở chỗ cô một vạn bảy nghìn năm trăm tệ, anh quên rồi sao? Quả nhiên người có tiền chẳng coi tiền ra gì.
Cô cầm bút vẽ nguệch ngoạc sửa thêm vài nét, nghe thấy tiếng động ở cửa, một tiếng "lạch cạch" rất rõ ràng. Mọi người đều ngẩng đầu nhìn sang.
Lãnh đạo cấp cao của Văn Mai đi trước, theo sau là người của Vũ Dữ, Lâm Kỳ và Trương Bành đi bên cạnh, cuối cùng cách mọi người hai mét mới là Trình Thanh Giác.
Trương Bành vẫn luôn quay đầu lại nhìn, vừa khéo léo nâng giọng nói đỡ lời, vừa chú ý đến động thái của Trình Thanh Giác.
Trương Bành: "Anh xem này, sao lại phiền các anh đến thu âm chứ, chúng tôi dẫn cả nhóm đến tận nơi là được mà."
Hoàng Minh khẽ gật đầu: "Tối còn phải ra sân bay, thu xong bọn tôi sẽ đi ngay."
Trương Bành cười nịnh bợ: "Không cùng nhau ăn một bữa cơm sao? Tôi và sếp Vương rất thân nhau, nói không chừng sau này còn có cơ hội hợp tác."
"Sếp Vương?" Vương Huy Thiên chỉ là phó tổng bộ phận quan hệ công chúng của Vũ Dữ, không có thực quyền gì đáng kể, Hoàng Minh không có ấn tượng gì về anh ta, "Tôi phụ trách phòng quản lý nghệ sĩ, không thân với sếp Vương lắm."
Trương Bành xoa đỉnh đầu: "Ồ, vậy không sao, ăn vài bữa nữa là quen thôi, chúng ta đều làm cùng ngành, sau này là người một nhà…"
Lâm Kỳ nhận ra sự mất kiên nhẫn của Hoàng Minh: "Được rồi, anh nói ít thôi."
Trương Bành bị chặn họng, lập tức lên tiếng: "Tôi nói chuyện với quản lý Hoàng, liên quan gì đến cô."
Lâm Kỳ không muốn cãi nhau trước mặt nhiều người như vậy, cô ấy đành nén giận không nói gì.
Mặc dù Trương Bành là người kết nối, nhưng dù sao đây cũng là dự án của nhóm một, sau này việc triển khai vẫn cần người của nhóm một.
Gần đến văn phòng, Lâm Kỳ gọi một tiếng, bảo Thất Thất, Lê Vụ, và tất cả mọi người sang đó.
Lê Vụ là người cuối cùng bước vào, đứng cạnh Thất Thất ở cửa. Xa hơn là Ngô Khải Minh và Tiểu Lộc, cùng hai nhân viên khác trong nhóm.
Trương Bành ngồi cạnh Lâm Kỳ, sát bên các lãnh đạo của Văn Mai. Anh ta cúi người đứng dậy, vừa rót nước cho các lãnh đạo của Vũ Dữ và Văn Mai, vừa tự mình nhận công: "Tôi đã liên hệ với sếp Vương của Vũ Dữ vài lần, không ngờ là thật sự có thể giành được dự án này. Chủ yếu là Văn Mai và Vũ Dữ có duyên, tôi chỉ là người dệt hoa trên gấm thôi…"
Tiểu Lộc không chịu nổi nữa, đè giọng xuống: "Não anh ta có u à? Dù là anh ta giành được đi nữa, có cần phải nói mãi thế không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!