Sáng hôm sau, Lê Vụ thức dậy sớm vào bếp nấu ăn.
Đêm qua cô quên sạc máy tính bảng nên sáng nay nó tự động tắt nguồn, điều này khiến cô vô cùng hối hận. Nếu không, có lẽ cô đã được nhìn thấy gương mặt say ngủ của Trình Thanh Giác trước khi anh dậy vào buổi sáng.
Nếu biết trước, đáng lẽ đêm qua phải nhìn anh lâu hơn một chút, dù sao cũng là anh tự gọi điện mà, nhìn thêm vài lần cũng có mất tiền đâu.
Cô khẽ thở dài, đang mải suy nghĩ, chiếc nồi hấp trứng bật lên, báo hiệu trứng của cô đã chín.
Trước đây, mỗi sáng cô thường luộc hai quả trứng, đưa một lòng đỏ cho Vượng Tài, còn cô ăn một quả trứng luộc và một lòng trắng. Bây giờ cô phải luộc thêm một lòng đỏ nữa cho Hạt Cà Phê, phần lòng trắng thừa ra không biết cho ai, đành để tạm vào một cái đĩa nhỏ.
Bước ra khỏi bếp, nghĩ đến Trình Thanh Giác, cô tự hỏi liệu có nên liên lạc với anh không. Tối qua gọi video, anh nói hôm nay sẽ sang, ở lại nhà cô thêm ba ngày nữa, đến tối chủ nhật mới bay đi.
Lê Vụ đắn đo, bế Vượng Tài và Hạt Cà Phê từ dưới đất lên, đi vào phòng khách, cầm lấy điện thoại của mình.
Lê Vụ: [Tôi muốn hỏi hôm nay khoảng mấy giờ anh sang thế?]
Cô định mấy ngày này sẽ làm cơm thịnh soạn cho Trình Thanh Giác, sau đó trước khi anh đi vào chủ nhật, cô sẽ hỏi anh chuyện phỏng vấn.
Tin nhắn gửi đi, đợi một lúc nhưng không nhận được tin nhắn văn bản như dự kiến, mà cuộc gọi thoại nhảy thẳng ra trên màn hình. Lê Vụ sững người, chạm ngón cái vào màn hình để nhận cuộc gọi.
Có lẽ vì vừa mới ngủ dậy nên giọng người đàn ông khàn khàn, trầm thấp: "Rửa mặt xong tôi sẽ sang ngay."
"Hả?" Lê Vụ ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, mới tám giờ sáng, vẫn còn rất sớm. Cô nghe thấy giọng Trình Thanh Giác còn ngái ngủ, cẩn thận hỏi: "Anh ngủ ngon không?"
"Không." Tiếng vải cọ xát sột soạt, không rõ là anh đang vén chăn thức dậy hay đang mặc quần áo, "Sang nhà cô ngủ tiếp."
Lê Vụ: "Ừm?"
Người bên kia dừng lại một chút: "Nhà cô có Hạt Cà Phê."
"Sẽ ngủ ngon hơn." Anh nói.
Lê Vụ "ừm" một tiếng nữa, nghĩ đến việc Trình Thanh Giác có thể đang thay quần áo, mặt cô hơi đỏ: "Vậy anh có muốn ăn sáng không? Bây giờ anh sang, chưa đến chín giờ đã tới rồi… Anh muốn ăn gì?"
"Gì cũng được, cô ăn gì thì làm cho tôi một ít là được."
Lê Vụ suy nghĩ kỹ lưỡng: "Tôi làm mì hoành thánh cho anh nhé, nhà tôi có hoành thánh tôm."
"Ừm, cảm ơn cô."
Sau khi cúp điện thoại, Lê Vụ trở lại phòng khách, tiếp tục sửa bản vẽ một lúc. Cô căn thời gian chuẩn xác, vào bếp nấu mì hoành thánh. Muốn thể hiện sự nhiệt tình thì phải chủ động một chút, nghĩ vậy, cô lại lấy hoa quả trong tủ lạnh ra, cắt một đĩa hoa quả cho Trình Thanh Giác.
Chưa đầy vài phút nữa là đến chín giờ, chuông cửa reo. Lê Vụ vội vàng gạt hai bé mèo dưới chân, rút giấy ăn lau tay, rồi ra khỏi bếp mở cửa.
Trình Thanh Giác vẫn mặc chiếc áo khoác gió thoải mái. Hôm nay trời ấm, anh mặc khá mỏng, không biết có phải bên trong chỉ có một chiếc áo cộc tay không. Cô lùi sang một bên, giơ tay chỉ vào bếp: "Anh ăn sáng trước đi."
Trình Thanh Giác nhìn cô một cái. Mặc dù bình thường cô nói chuyện cũng ngọt ngào, nhưng không hiểu sao hôm nay lại ngọt hơn thường ngày.
Thấy anh nhìn mình, Lê Vụ tưởng trên mặt mịn dính gì. Cô vô thức dùng mu bàn tay lau một cái, sau đó khó hiểu chớp mắt, lùi sang một bên: "Tôi còn cắt cho anh một đĩa hoa quả nữa."
Người đàn ông bước vào, chân hơi dừng lại, ngước mắt nhìn cô một lần nữa.
"Sao vậy?" Lê Vụ xoa xoa mặt mình.
"Không sao." Trình Thanh Giác đáp.
Lê Vụ dậy sớm để sửa bản vẽ, bữa sáng cô cũng đã ăn từ lâu. Khi Trình Thanh Giác ăn, cô ôm máy tính bảng quay lại phòng khách.
Mười mấy phút sau, Trình Thanh Giác đứng dậy khỏi bàn ăn. Lê Vụ vội vàng đặt đồ trong tay xuống, chạy tới: "Anh đặt xuống, anh đặt xuống, tôi cho vào máy rửa bát là được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!