Trình Thanh Giác hỏi quá nghiêm túc, Lê Vụ thực sự không chắc anh có nghe thấy hay không. Cô ngồi xổm xuống, tiếp tục lau mặt cho Vượng Tài, giọng nói nhỏ nhẹ, hơi chột dạ: "… Tôi định tìm cho Vượng Tài một người ba nuôi."
Cô vắt óc, nghĩ ra một lý do: "Thầy bói nói có ba nuôi Vượng Tài sẽ sống lâu…"
Nói xong câu này, căn phòng im lặng.
Vài giây sau, cô ngẩng đầu lên lần nữa, Trình Thanh Giác dường như không nghe thấy những lời cô nói. Anh kéo ghế bên bàn ăn ra ngồi xuống, cúi đầu xem điện thoại.
Lê Vụ giật mình đứng dậy, vội vàng đổi chủ đề.
Cô giơ tay chỉ vào bếp: "Có sữa đậu nành và quẩy, tôi làm bằng đồ có sẵn trong nhà, còn chiên cho anh một quả trứng ốp la nữa."
Nói xong, cô lại cúi đầu nhìn đồng hồ: "Tôi sắp muộn rồi, phải đi làm đây!"
"Ừm." Người đang xem điện thoại ngước mắt lên, vẻ mặt không thay đổi gì, lịch sự đáp lại một tiếng.
Lê Vụ cúi người vỗ đầu Vượng Tài bảo nó tránh đường, xách chiếc balo trên ghế lên, vẫy tay với người đang ngồi bên bàn ăn: "Vậy tôi đi đây, tạm biệt, chúc anh ăn sáng ngon miệng."
Trình Thanh Giác: "Cảm ơn."
Vài phút sau, cánh cửa đóng lại, ngón tay cái đang gõ bàn phím của Trình Thanh Giác đang dừng lại. Anh ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm cánh cửa phòng đang đóng kín hai giây, sau đó lại cúi xuống, tiếp tục xem tin nhắn trên màn hình.
Trương Dương: [Chồng điện tử?]
Trương Dương: [Cụm từ này thường nói về thần tượng, người nổi tiếng, nhân vật hoạt hình các kiểu.]
Trương Dương: [Anh, anh hỏi cái này làm gì?]
Một lúc sau——
Trình Thanh Giác: [Không có gì.]
Trình Thanh Giác: [Có thể là nghe nhầm rồi.]Gần hai năm nay, Văn Mai làm ăn không tốt, ngay cả món ăn ở nhà ăn cũng giảm đi đáng kể, có thể thấy rõ là bị cắt giảm, nên gần đây Lê Vụ đặt đồ ăn ngoài rất nhiều.
Hôm nay cũng vậy, cô vừa lấy đồ ăn ngoài về, vừa ngồi vào chỗ làm, bóc đũa.
Thất Thất cắn một miếng hamburger, quay đầu nhìn cô. Cô ấy mở miệng, bỗng nhớ ra lời mình nói bị người khác nghe thấy thì không hay, nên kéo ghế tới gần, hạ giọng: "Trình Thanh Giác lại ở nhà cậu thật à?"
Lê Vụ mở hộp đồ ăn ngoài, gật đầu, nghe Thất Thất nhắc đến, cô lại nhớ đến chuyện lỡ lời suýt bị nghe thấy sáng nay.
Thất Thất cảm thán: "Con mèo nhà anh ấy đúng là không thể rời cậu mà. Chẳng phải lần trước sau khi rời khỏi nhà cậu, nó còn bị viêm dạ dày sao?"
Thất Thất: "Nhưng anh ấy cũng vậy, đưa mèo đến nhà cậu hai ngày là được rồi, tại sao cứ phải đi theo, giống như cũng muốn ở nhà cậu vậy."
"Không, không, không." Lê Vụ phủ nhận.
Cô thở dài, dùng đũa khuấy bún gạo, nếm một miếng rồi khẽ nhíu mày, cảm thấy không ngon bằng mình tự làm: "… Hình như anh ấy rất ủ lại vào Hạt Cà Phê, phải ngủ cùng Hạt Cà Phê mới ngủ ngon được. Bình thường lịch trình của anh ấy quá dày đặc, thời gian gặp Hạt Cà Phê vốn đã ít, nên khi ở Bắc Thành, anh ấy muốn cố gắng ở cùng Hạt Cà Phê nhiều nhất có thể."
Nghe xong, Thất Thất bày tỏ: "Ngôi sao kiếm nhiều tiền như vậy cũng không dễ dàng gì."
Nói xong, cô ấy lại thầm đoán: "Liệu anh ấy có bị rối loạn lo âu không? Là kiểu ỷ lại vào một số thứ cụ thể… bây giờ là mèo, sau này yêu đương, sẽ chuyển sang bạn gái…"
Tuy cảm thấy nói xấu người khác không hay, nhưng Thất Thất nghĩ tới vẫn thấy hơi sảng khoái: "Cảm giác sẽ là kiểu người có tính chiếm hữu rất mạnh, khóa chặt bạn gái bên cạnh mình."
Lê Vụ chưa từng nghĩ đến chuyện này, cô cào tóc gáy: "Có lẽ vậy, mình không biết nữa."
Làm sao mà cô biết được chuyện này.
"Cũng đúng." Thất Thất gật đầu đồng ý, tuy cô ấy không phải fan của Trình Thanh Giác, nhưng mỗi lần có video trên mạng, cô ấy đều lén xem, "Mỗi lần xem video hậu trường và video rò rỉ của anh ấy, mình đều thấy anh ấy lạnh lùng quá, không thể tưởng tượng được anh ấy thích ai."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!