Chương 21: (Vô Đề)

Lê Vụ ngây người.

Có lẽ vì thấy cô không nói gì, Trình Thanh Giác tưởng cô chê ít, bèn quay sang nhìn cô.

Hàng mi anh rất dài, tựa như lông quạ, khi anh cụp mắt, ánh mắt ẩn dưới hàng mi ấy toát lên vẻ mê hoặc.

"Hay là ba nghìn?" Anh im lặng một lát, hỏi thêm.

???

Cô chỉ lỡ ngắm hàng mi của anh một chút, sao giá lại tăng rồi!

"Không cần đâu, không cần đâu." Cô vội vàng xua tay, "Có điều, có điều…"

"Vậy thì hai nghìn rưỡi." Trình Thanh Giác gật đầu, một tay kéo nhẹ khẩu trang ở cằm, ra hiệu cô đưa điện thoại cho anh.

Lê Vụ đấu tranh giữa hai lựa chọn: một là giữ thần tượng, hai là vừa muốn tiền vừa muốn thần tượng. Cuối cùng, cô mở mã QR thanh toán và đưa qua.

Mặc dù rất hâm mộ Trình Thanh Giác, nhưng cô lại sắp bị sa thải đến mức không có tiền ăn! Thôi thì dù sao cũng chỉ có một đêm, cô sẽ nhắm mắt kiếm hai nghìn rưỡi này… Nhưng khoan đã, cô nhìn kỹ số tiền vừa nhận được.

Giọng cô khô khốc: "Sao lại là hai vạn rưỡi, có phải anh đánh nhầm một số 0 không… Hai nghìn rưỡi một đêm là đủ rồi…"

Trình Thanh Giác rút điện thoại về, nhìn biểu cảm ngây ngốc đối phương, rồi lại liếc qua bé mèo trong vòng tay cô, sau đó nhẹ nhàng ngả người ra sau, ngữ điệu lịch sự: "Tôi tưởng trả nhiều tiền có thể ở thêm vài ngày. Chỉ được ở một đêm thôi sao?"

?

Lê Vụ lại xua tay: "Cũng không hẳn là vậy…"

"Ừm." Trình Thanh Giác gật đầu một lần nữa, kéo khẩu trang lên một chút, "Cứ đưa tiền cho cô trước, sau này ở sẽ trừ dần từ đó."

Giọng anh trầm thấp, hơi khàn, cảm xúc không mấy biến động, hệt như anh thực sự chỉ là một khách trọ đơn thuần.

Lê Vụ mân mê viền ốp điện thoại, cảm thấy áy náy: "Nhưng thế này nhiều quá… Hay là tôi tặng anh thêm hai đêm nhé?"

Cô nhìn số tiền trên điện thoại, rồi lại nhìn Trình Thanh Giác.

"Hai vạn rưỡi ở được mười hai ngày… Không…" Cô lại lắc đầu, giơ hai tay lên, ra hiệu, "Ở mười lăm ngày, anh muốn đến lúc nào, cứ báo với tôi."

Hạt Cà Phê nhìn hai người, tiếng kêu nhỏ dần, so với tiếng kêu thảm thiết lúc nãy, giờ đây nó chỉ là một bé mèo con yếu ớt: "Meow –"

Lê Vụ nhìn anh, giọng nhỏ đi, cảm giác như mình đã lừa tiền người khác nên rất chột dạ: "Hoặc nếu anh thấy không đủ, tôi có thể tặng anh mười ngày nữa, hai vạn rưỡi ở hai mươi ngày…"

Người đàn ông tựa vào ghế, đối diện với ánh mắt của cô, bỗng bật cười.

Ánh sáng trong xe rất tối, anh kéo khẩu trang xuống cằm, che đi nửa khuôn mặt.

Anh cười rất khó nhận ra, khóe môi hơi nhếch lên, vừa quyến rũ vừa mê hoặc, thoáng qua khoảng nửa giây rồi vụt tắt.

Lê Vụ không nhìn rõ, cô cũng thấy những lời mình nói khá kỳ cục. Cô giơ tay gãi đầu, thấy Trình Thanh Giác đã đeo khẩu trang kín mít, mở cửa xe. Giọng anh thản nhiên, thiên hướng lạnh lùng: "Không cần đâu, cứ hai vạn rưỡi ở mười ngày đi."Lê Vụ cầm chiếc điện thoại nặng trĩu, đẩy cửa vào nhà.

Vượng Tài vốn đang trốn trong ổ mèo, nghe thấy tiếng động, nó nhanh chóng chui đầu ra khỏi ổ, vì quá hấp tấp nên trán va vào phần mái trước của ổ.

"Meo–" Nó kêu lên một tiếng thảm thiết.

Sau đó mặc dù bị va đầu, không hiểu sao nó lại tập tễnh chạy ra khỏi ổ mèo, vừa chạy về phía cửa ra vào vừa kêu "Meo –".

Lê Vụ vừa ngồi xổm xuống, Hạt Cà Phê đã tự giác nhảy xuống khỏi vòng tay cô, nhường chỗ cho Vượng Tài.

Nó kẹp đuôi đi về phía chân Trình Thanh Giác, mắt đối mắt với người đàn ông vừa đóng cửa, hơi khoanh tay tựa lưng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!