Chương 20: (Vô Đề)

May mắn thay, Lê Vụ đang cầm điện thoại trên tay. Khi cô đứng đợi Trương Dương trên bãi cỏ ở hàng ghế sau cùng, cô gọi cho Thất Thất.

"Cậu đi luôn bây giờ sao?"

"Ừm… đúng vậy."

"Cậu còn xem concert nữa không?"

"Không xem nữa đâu…" Lê Vụ dẫm chân xuống đất, dù sao Trình Thanh Giác cũng không ở đó, những bài hát phía sau cũng không còn sức hút lớn với cô nữa.

"Vậy mình và Tiểu Lộc sẽ đợi cậu ở đây, khi nào kết thúc bọn mình liên lạc lại."

"Được thôi."

Vài phút sau, một chàng trai mặc đồ thể thao màu đen, đeo kính gọng đen, cúi người chạy nhanh từ lối đi bên phải tới.

"Lê Vụ!" Trương Dương giơ tay gọi.

Nghe thấy tiếng gọi, Lê Vụ quay đầu lại. Trương Dương đã chạy đến gần mép khán đài, ánh sáng hơi tối, Trương Dương cầm một chiếc đèn pin ở tay phải.

Cậu ấy ra hiệu cho cô đi về phía trước bên trái: "Đi thôi, đi theo tôi qua bên kia nhé?"

Một lát sau, Lê Vụ đi theo Trương Dương đến phòng chờ ở hậu trường. Cửa vừa mở ra, tiếng "Meo——" trong trẻo vang lên, Hạt Cà Phê vẫy đuôi chạy từ trong ra, dụi vào chân cô.

"Meo——meo" Nó dụi đầu vào ống quần Lê Vụ rồi lại kêu hai tiếng.

Lâu rồi không gặp, nó dụi như vậy khiến Lê Vụ mềm lòng, cô hơi cúi người, nhẹ nhàng v**t v* đầu nó.

"Meo——" Hạt Cà Phê lại kêu một tiếng yếu ớt hơn, vùi đầu vào lòng bàn tay cô.

Lê Vụ ngồi xổm ở cửa, vừa v**t v* Hạt Cà Phê, vừa liếc thấy người còn lại trong phòng.

Người đàn ông mảnh khảnh, cao ráo, người vẫn mặc bộ trang phục biểu diễn chưa thay ra, đang đứng cách đó không xa.

Gần nửa tháng không gặp, vừa rồi vẫn là… một người trên sân khấu, một người dưới sân khấu. Lê Vụ nín thở, tim lại bắt đầu đập thình thịch, ngay cả bàn tay v**t v* đầu Hạt Cà Phê cũng hơi run rẩy.

Cô nuốt khan, không ngẩng đầu. Dù vẫn duy trì động tác nhìn Hạt Cà Phê, nhưng sự chú ý của cô lại đặt vào người đàn ông ở phía trước bên trái.

"Alo? Sếp." Trương Dương phía sau đột nhiên nghe điện thoại, sau đó tiếng bước chân đi xa dần, "Đến rồi, đến rồi, em đang ở phòng chờ của anh Thanh Giác, vừa đi đón Lê Vụ về…"

"Không vào à?" Người đang đứng trong phòng bỗng lên tiếng.

Lê Vụ ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt của anh, sau đó cô quay đầu đi, ôm Hạt Cà Phê đứng dậy, bước hai bước vào: "Tôi vào rồi."

Trình Thanh Giác liếc nhìn phía sau cô, bước vài bước đến, đưa tay đóng cửa phía sau cô lại.

Khoảng cách quá gần, khi anh đưa tay lướt qua cô, cô gần như ngửi thấy mùi hương trên người anh.

Cánh cửa phòng chờ ngăn cách tiếng ồn bên ngoài, tiếng tim Lê Vụ đập càng rõ hơn.

"Meo——" Hạt Cà Phê rúc trong lòng Lê Vụ, ngẩng đầu nhìn cô, rồi lại nhìn Trình Thanh Giác cách đó một mét, đuôi vẫy vẫy, nhắm mắt lại, dụi đầu vào ngực Lê Vụ, "Meo——"

Tiếng kêu này càng nhẹ nhàng hơn.

Nhận thấy Trình Thanh Giác ở ngay bên phải, Lê Vụ lại bước hai bước về phía bên trái, lùi lại, rồi mới ngước mắt nhìn anh.

Thấy cô nhìn sang, người đàn ông liếc nhìn bé mèo trong lòng cô, hỏi: "Cô đi cùng bạn hả?"

Lê Vụ gật đầu, lại v**t v* đầu bé mèo trong lòng: "Ừm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!