Chương 2: (Vô Đề)

Sau khi cúp điện thoại, Hoàng Minh ném điện thoại lên người Trình Thanh Giác: "Ông cố ạ."

Hoàng Minh cảm thấy công việc quản lý của mình chẳng khác nào làm cha người ta. Vừa mới đón người từ sân bay về, đã phải vừa giúp anh liên hệ với công ty truyền thông đăng bài đính chính, vừa giúp anh tìm mèo.

Công ty đối thủ đúng là đã đến đường cùng, tốn rất nhiều tiền mua hot search bôi nhọ.

Trình Thanh Giác ngồi ở ghế cạnh cửa sổ bên trái, đội mũ lưỡi trai, tựa lưng nhắm mắt, dáng vẻ lạnh nhạt, mệt mỏi.

Thấy dáng vẻ đó của anh, Hoàng Minh giận sôi máu, ngón tay phải bấm chấp nhận lời mời kết bạn WeChat của Lê Vụ, không hề ngẩng đầu nói: "Ông cố, con mèo của cậu nhất định phải lấy về trong hôm nay sao?"

Trình Thanh Giác vẫn chưa khỏi cảm cúm, anh cố gắng gồng giọng, giọng nói khàn đặc: "Vâng."

"…"

"Chịu cậu đó." Mẹ già Hoàng Minh giơ tay vỗ lưng ghế tài xế phía trước, đưa địa chỉ Lê Vụ vừa gửi cho tài xế xem, chỉ đạo: "Rẽ trái ở hai ngã tư phía trước."

Trợ lý ngồi ở ghế phụ quay lại, tay phải cầm cốc trà gừng nóng vừa rót ra từ bình giữ nhiệt, cẩn thận hỏi: "Anh Thanh Giác uống không ạ?"

Hoàng Minh đang cúi đầu trả lời tin nhắn, cảm ơn Lê Vụ, nghe vậy nói: "Cậu ta sống dở chết dở, ngay cả miệng cũng không muốn há, cậu nghĩ cậu ta sẽ uống à?"

Hoàng Minh: "Cậu ta mà chịu uống thuốc, tôi đã tạ ơn trời đất rồi."

Trợ lý liếc nhìn anh ấy rồi lại liếc nhìn Trình Thanh Giác, nói nhẹ nhàng: "Lúc vừa lên xe, anh Thanh Giác uống thuốc rồi."

Hoàng Minh đang định cảm thán hôm nay mặt trời mọc đằng tây, có người cuối cùng cũng biết chú ý đến sức khỏe của mình, thì thấy người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở ghế bên trái lười biếng mở mắt.

Nửa khuôn mặt bị vành mũ lưỡi trai che khuất, lông mi dài nhưng không rậm, ánh mắt lạnh lùng và sâu thẳm nhìn Hoàng Minh, giọng nói khàn khàn, vô cùng lạnh nhạt: "Cứ tạ ơn trời đất đi."

Hoàng Minh: ………

Đúng là ông cố của anh ấy mà.

Gửi địa chỉ xong, Lê Vụ gọi điện cho Thất Thất.

Lúc  cất mấy tấm thẻ bo góc vào phòng, cô mới phát hiện ra một tấm trong số đó có dấu của phòng làm việc ở mặt sau.

Mặc dù Trình Thanh Giác là người lạnh lùng, thường xuyên không hoạt động suốt mấy tháng trời, thậm chí còn hạn chế fan ra sân bay đón, từng bị trêu chọc là quá người rừng, nhưng bản thân anh và phòng làm việc đều rất tốt với fan.

Phòng làm việc thường xuyên phát những tấm thẻ bo góc có dấu của phòng làm việc cho các fan chờ đợi bên ngoài khi anh tham gia sự kiện. Hình ảnh con dấu là biểu tượng của ca khúc solo đầu tiên của anh.

"Alo? Thất Thất." Lê Vụ kẹp điện thoại giữa vai và tai, ôm bé mèo dưới sàn lên, nhét vào balo đựng mèo, "Cậu tốn nhiều tiền lắm đúng không… Cảm ơn cậu nhé!"

Thất Thất đang ăn lẩu Sukiyaki với mọi người, cô ấy đặt đũa xuống, đứng dậy đi đến tủ lạnh bên cạnh tự chọn đồ uống: "Có gì đâu mà, cậu thích là được rồi."

Hai người vào làm cùng đợt, tính cách Thất Thất cởi mở, thấy Lê Vụ rụt rè hướng nội, cô ấy luôn muốn coi cô như em bé vậy.

Cô ấy lấy từ trong tủ lạnh ra một lon Coca không đường: "À đúng rồi, thức ăn cho mèo của Vượng Tài còn nhiều không? Với tư cách là dì nhỏ, mình định mua thêm cho nó một ít."

Lê Vụ nhìn trụ cào móng: "Vẫn còn."

Thất Thất nghe ra giọng cô không ổn: "Sao cậu thở hổn hển thế? Ở nhà làm việc nhà à?"

Lê Vụ dùng hết sức cũng không nhét được bé mèo Silver Shaded vào balo đựng mèo. Bé mèo dường như quyết tâm muốn ở lại chỗ cô, nó dụi một cái rồi nhảy ra khỏi vòng tay cô, chui vào ổ mèo.

Cô chỉ đành nằm bò ra đất lôi bé mèo ra.

"Không phải, hôm nay mình đến tiệm thú cưng đón nhầm mèo, đối phương liên hệ với mình, mình đang chuẩn bị mang mèo trả lại."

"Bây giờ ấy hả?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!