Sau khi tin nhắn được gửi đi, có lẽ đối phương không thấy nên một lúc sau mới trả lời lại.
J.: [Ừm.]
J.: [Tôi thử rồi.]
Lê Vụ phấn khích, cô thực sự rất thích nấu ăn, trước đây còn từng nghĩ sẽ vừa làm họa sĩ tự do vừa làm blogger ẩm thực.
Lúc này, cô đặt chiếc thìa trong tay phải xuống, ngồi thẳng dậy, hai tay ôm điện thoại, ngồi nghiêm chỉnh, tiếp tục trả lời tin nhắn.
Quả lê: [Vị thế nào!]
Quả lê: [Ngon không?]
Quả lê: [Có phải thêm mật ong sẽ có hương vị đặc biệt hơn không?!]
Lại một lúc sau, khoảng tầm ba phút, đối phương gửi tới một tin nhắn thoại.
Có lẽ đối phương đang ở trên xe nên không tiện gõ chữ, trong tiếng nói có tiếng gió rít qua cửa sổ.
J.: "Cũng được, cảm ơn cô."
Giọng người đàn ông lẫn trong gió, hơi mơ hồ, nhưng nghe kỹ vẫn có thể nghe ra hơi giống giọng của Trình Thanh Giác.
Lê Vụ xoa thái dương, hít sâu một hơi. Cô cảm thấy mình thực sự đã trúng độc quá nặng, nặng đến mức lấy giọng của người khác làm thế thân cho Trình Thanh Giác.
Cô lặng lẽ thở ra một hơi, lại một lần nữa xin lỗi đối phương trong lòng, sau đó hắng giọng, tập trung lại, nghiêm túc gửi tin nhắn cho đối phương.
Quả lê: [Anh còn muốn học thêm món nào khác không?]
Quả lê: [Có thể hỏi tôi hết!]
Quả lê: [Các món cơm nhà tôi đều biết làm! ^0^]
Quả lê: [Đầu bếp Quả Lê cấp quốc gia ~o~~]
Tin nhắn gửi đi vài giây mà không nhận được hồi âm. Lê Vụ chống cằm suy nghĩ, liệu cô có nói nhiều quá không. Cô nên nói ít đi một chút, nói nhiều đối phương sẽ thấy phiền.
Đang cầm điện thoại suy nghĩ, màn hình đột nhiên hiện ra một cuộc gọi thoại.
Cô là người hướng nội, gõ chữ qua mạng, cô có thể gửi mười tin nhắn liên tục không ngừng nghỉ, nhưng có cuộc gọi đến, cô chỉ muốn giật mình ném điện thoại ra ngoài.
Tuy nhiên cô mới mua chiếc điện thoại này bằng tiền thưởng cuối năm vào tháng trước. Vì vậy cô dùng chút lý trí cuối cùng còn sót lại, nắm chặt điện thoại trong tay không ném đi.
Lê Vụ tập trung bình tĩnh năm giây, điều chỉnh hơi thở, rồi mới vuốt nút nghe, bắt máy: "Alo? Anh em bạn mèo?"
Trình Thanh Giác ở đầu dây bên kia: ………
Thời gian ở trong nước sớm hơn Hy Lạp bảy tiếng, anh vừa đi xe đến một địa điểm quay hình khác, nhà tạo mẫu tóc vẫn đang đợi anh đến dặm lại trang điểm.
Anh nhìn chuyên viên trang điểm bên kia ra hiệu, sau đó không nhìn nữa, hạ giọng: "Cô còn món tủ nào không?"
Giọng nói thực sự rất giống Trình Thanh Giác, Lê Vụ nghe xong lại lắp bắp, nhưng cô cẩn thận phân biệt, không phải người thật thì vẫn không phải người thật. Giọng này trầm hơn một chút, không trong trẻo và êm tai như Trình Thanh Giác.
Cô thở dài thườn thượt, hình ảnh người đàn ông mặc áo len xám bắt tay fan hâm mộ trong video trên hot search vừa rồi chạy trong đầu.
Cô cố gắng xua đuổi những suy nghĩ vẩn vơ ra khỏi đầu, nghiêm túc suy nghĩ, trả lời đối phương: "Tôi còn rất nhiều, các món cơm nhà tôi đều có thể làm được. Những món đậm vị như đậu phụ Ma Bà, tiết canh… Hay món thanh đạm như canh trứng tôm, cá hấp… tôi đều biết làm!"
"Viết giúp tôi thêm một công thức nữa nhé?" Giọng người đàn ông thản nhiên, sau khi nghe nhiều, nó nhiễm một chút tiếng điện từ yếu ớt, có từ tính độc đáo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!