Chương 16: (Vô Đề)

Người đàn ông vứt gói thức ăn cho mèo vừa bóc vào thùng rác, "Ừm" một tiếng.

Lê Vụ vô thức định mở miệng hỏi mấy giờ, nhưng suy nghĩ kỹ lại, đây là lịch trình riêng của Trình Thanh Giác, cô hỏi như vậy có vẻ không thích hợp.

Tay Lê Vụ vẫn đặt sau gáy Vượng Tài, liếc nhìn Hạt Cà Phê đang cọ vào: "Vậy Hạt cà phê…"

Trình Thanh Giác nói: "Ngày mai tôi sẽ mang nó đi cùng, mấy ngày nay làm phiền cô rồi."

Một tuần đủ để Hạt Cà Phê trở lại trạng thái khỏe mạnh, chỉ có điều bây giờ nó đặt móng vuốt xuống đất cào hai cái, lạnh lùng và miễn cưỡng quay người lại, đối diện với Trình Thanh Giác: "Meo——"

Vượng Tài ngây thơ không biết gì, lật người trong tay Lê Vụ, gáy vẫn gối lên lòng bàn tay cô, nằm lăn ra đất, vừa chậm rãi uốn éo, vừa chớp mắt nhìn cô, dùng móng vuốt cào cào bụng.

Lê Vụ cúi đầu xuống, vẫn còn ngồi xổm trên đất, cô nghĩ một chút, dù sao đây cũng là lần cuối gặp mặt, cô vẫn quyết định xin chữ ký của Trình Thanh Giác.

Cô vỗ vỗ đầu Vượng Tài, ra hiệu nó rời đi, sau đó chống chân đứng dậy, đi vào phòng mình. Hai phút sau, cô đi từ phòng mình ra, tay giấu sau lưng.

Người đàn ông vẫn đứng trước kệ thức ăn mèo, cúi đầu nhìn điện thoại, không biết có phải là đang trả lời tin nhắn của Hoàng Minh hay không.

Lê Vụ đứng tại chỗ do dự vài giây, rồi bước về phía anh.

Đến gần, Trình Thanh Giác nhận ra, anh quay đầu nhìn lại.

Cách khoảng nửa mét, Lê Vụ khẽ thở ra, vẫn lấy bức ảnh và cây bút giấu sau lưng ra, nhìn người đàn ông: "Anh thể ký tên giúp tôi không?"

Trình Thanh Giác nhận lấy, cúi đầu nhìn.

"……" Nếu anh nhớ không lầm, đó là bức ảnh khỏa thân rơi xuống đất vào đêm đầu tiên.

Thấy anh nhìn mình, Lê Vụ cố chịu đựng ánh mắt của anh, nuốt nước bọt giải thích: "Là của bạn tôi…"

Hai người nhìn nhau vài giây ngắn ngủi, khi tim Lê Vụ lại sắp đập thình thịch và tê dại, người đàn ông không nhìn nữa, "Ừm" một tiếng, cầm bút ký tên lên đó, sau đó trả lại bức ảnh cho cô. Lê Vụ ngẩng đầu, ánh mắt lại đối diện với anh vài giây, sau đó lại lấy ra một bức ảnh khác từ phía sau.

Cũng là ảnh bán khỏa thân, chỉ có điều bức ảnh vừa rồi là ảnh hậu trường, còn bức này là ảnh poster. Bức này còn có một ống kính phóng to vào vị trí cơ bụng.

"………"

Lê Vụ mím chặt môi cúi đầu, thực sự vì đây là lần cuối cùng gặp mặt nên cô mới không biết xấu hổ lấy hết những bức ảnh yêu thích nhất ra nhờ anh ký cho. Qua thôn này không còn cửa hàng nữa rồi…

Bức ảnh dừng lại trên tay người đàn ông hai giây.

"Cái này cũng ký cho người bạn kia của cô sao?"

"Không… là một người bạn khác."

Nửa giây sau, người đàn ông nội với giọng điệu không thể đoán được cảm xúc: "Cô có nhiều bạn lắm à?"

Lê Vụ gật đầu máy móc: "Cũng bình thường…"

Ký xong anh lại đưa trả, Lê Vụ thở phào nhẹ nhõm, lấy bức cuối cùng ra.

Bức này bình thường hơn nhiều, không phải ảnh, mà là một album.

Đó là một đĩa đơn kèm theo sau khi Trình Thanh Giác vừa ký hợp đồng với Vũ Dữ, cũng album đầu tiên bùng nổ của anh.

Lời và nhạc của ca khúc này đều do anh sáng tác, nhưng chỉ được phát hành trong một tháng.

Chủ đề của bài hát này không phù hợp với xu hướng thị trường lúc bấy giờ, tình hình của Vũ Dữ lúc đó cũng không tốt. Để có thêm lợi nhuận thị trường, họ đã không quảng bá cho bài hát này, thời gian phát hành cũng bị rút ngắn hết mức, để nhường đường cho album thứ hai của anh.

Có thể nói đó là một lựa chọn từ bỏ một phần lý tưởng âm nhạc vì tiền.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!