Chương 15: (Vô Đề)

Chân Lê Vụ loạng choạng suýt ngã, lại được Trình Thanh Giác đỡ một tay.

Cô sốt đến mức choáng váng, cứ như say rượu, gan cũng lớn hơn bình thường rất nhiều.

Cô chớp chớp đôi mắt ướt át, quay đầu nhìn sang, giọng nói vừa khàn vừa mềm mại: "Anh vừa nghe thấy y tá nói gì không…"

Lông mày người đàn ông nhíu lại, hồi tưởng một chút, có vẻ biết cô đang hỏi gì: "Cô nói "bạn gái" á?"

Hai chữ này được Trình Thanh Giác nói ra, lực tác động càng mạnh hơn. Lê Vụ hít hít mũi, cả người như lơ lửng giữa không trung, mơ hồ như ở trong mây, suýt nữa thì ngất đi.

Cô gật đầu, tay vẫn nắm chặt thẻ bảo hiểm y tế.

Trình Thanh Giác giãn mày, giải thích: "Chúng ta tuổi tác gần bằng nhau, lại cùng nhau đến bệnh viện, nên mới bị hiểu lầm."

Lê Vụ lại gật đầu một cách máy móc.

Trình Thanh Giác tưởng cô sốt đến mức ngơ ngác, nên mới có phản ứng ngớ người như vậy. Anh nhíu mày suy nghĩ, bổ sung: "Nếu cô ngại, lần sau tôi sẽ giải thích."

Vừa rồi không tiện nói chuyện, nên không làm rõ.

Một câu nói hiểu lầm của người lạ, anh thấy không sao cả.

"Không, không phải." Lê Vụ nhanh chóng xua tay, lại cảm thấy phản ứng này của mình quá tham lam, cô buông tay xuống, l**m môi, hai tay nắm chặt đường may quần, "Tôi muốn nói là không cần giải thích, à không, không phải, là không ngại…"

Lưỡi cô líu lại, giọng ồm ồm, nói hai câu là phải hít mũi một cái.

Người đàn ông bình thản nhìn cô một cái, trên mặt không thể hiện cảm xúc.

"Ừm."

Vì chân đi lại bất tiện nên việc nộp tiền và lấy thuốc đều do Trình Thanh Giác làm thay.

Lê Vụ ngồi trên ghế trong phòng truyền dịch, nhìn người đàn ông đi lại bên ngoài, rồi lại cầm hóa đơn đi về qua cửa sổ kính bên phải.

Người tiêm cho cô là một y tá trẻ, thấy cô cứ nhìn ra ngoài, cô ấy thắt garo vào cổ tay cô, vỗ vỗ mu bàn tay cô, cười nói: "Bạn trai cô đối xử với cô tốt thật."

Lê Vụ mím môi, r*n r* hai tiếng trong lòng, lại hơi muốn khóc, giọng khàn khàn mở miệng giải thích: "Không phải bạn trai…"

Cô y tá mỉm cười, kim tiêm đã vào, garo được tháo ra, giọng điệu hiểu rõ: "Không phải bạn trai, vậy thì cũng là đối tượng đang tìm hiểu rồi."

Ước gì là thật.

Lê Vụ nghĩ vậy.

Tám giờ tối, ngoài cô ra, trong phòng truyền dịch chỉ có hai ba con ở góc không xa. Cậu bé ốm yếu nằm nghiêng trong lòng ba, người đàn ông cởi chiếc áo khoác rộng trên người đắp cho cậu bé.

Y tá đẩy xe ra ngoài, cuối cùng Trình Thanh Giác cũng đến, đi vào qua cánh cửa mở rộng của phòng truyền dịch.

Người đàn ông chân dài, bước vài bước đã đến chỗ trống bên cạnh cô và ngồi xuống.

Lê Vụ nhìn anh, thấy anh đặt túi nhựa đựng hộp thuốc trên đùi cô, giọng nói vẫn lạnh nhạt, khàn khàn: "Bác sĩ kê đơn dùng trong năm ngày."

Tay phải của Lê Vụ vẫn đang cắm kim truyền dịch nên không thể cử động, tay trái vén túi nhìn thuốc bên trong, lí nhí nói: "Cảm ơn anh."

"Ừm."

Trình Thanh Giác nắn sống mũi, duỗi dài chân, khoanh tay dựa lưng ra sau.

Ghế trong phòng truyền dịch là loại ghế sắt bình thường, hơi thấp và không đủ rộng. Trình Thanh Giác ngồi trong đó, đôi chân dài của anh có vẻ hơi bị gò bó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!