Chương 14: (Vô Đề)

Lê Vụ bị ốm thật.

Sau khi nôn xong, đầu óc quay cuồng. Cô đi tắm, cố gắng gượng dậy tinh thần để bản thân sạch sẽ và thơm tho. Đứng trước gương phòng tắm mặc quần áo xong, cô đưa tay sờ trán, cuối cùng tỉnh táo nhận ra mình bị sốt.

"Cô ổn không?" Người đàn ông bên ngoài gõ cửa.

"Ổn, ổn rồi." Lê Vụ nhanh chóng chỉnh lại quần áo, đẩy cửa bước ra.

Trình Thanh Giác đứng ở hành lang từ phòng tắm ra phòng khách, cách cửa hai bước. Thấy cô bước ra, anh hơi nghiêng người nhường đường.

Anh lại thay một chiếc áo phông khác, sáng sớm tóc rối bời, không chải chuốt gì, nhưng vì đôi mắt và hàng mông mày quá lạnh lùng sắc sảo nên kiểu tóc này lại không hề xấu, ngược lại còn mang đến cảm giác lười biếng.

Lê Vụ sững sờ một lúc, cô thực sự không có bất kỳ sức kháng cự nào trước khuôn mặt của Trình Thanh Giác.

Thấy cô không nói gì, người đàn ông lại nhíu mày: "Khó chịu lắm hả?"

Lê Vụ theo bản năng đưa tay chỉnh lại tóc, lắc đầu che giấu: "Tôi vẫn ổn, không khó chịu lắm."

Cô tránh ánh mắt của Trình Thanh Giác, chỉ vào căn phòng phía sau: "Tôi… nghỉ ngơi một chút, Trương Dương đến đưa đồ, các anh cứ ăn đi."

"Tôi đi ngủ thêm một lát." Cô khó chịu dùng mu bàn tay xoa trán.

Trình Thanh Giác nhìn cô hai giây: "Ừm."

Lê Vụ về phòng, uống thuốc rồi lại trèo lên giường ngủ.

Dạ dày cô vốn không tốt, ăn nhiều khó tiêu sẽ bị như vậy, cũng không có cách nào khác, hầu hết thời gian cứ đói bụng là ổn.

Nhưng hôm nay không biết sao, có thể là do giao mùa, cúm đang hoành hành, cô ngủ một giấc đến tận chiều tối, không những không khá hơn mà còn có xu hướng nặng hơn.

Cô sờ lấy chiếc nhiệt kế ở đầu giường, tự đo nhiệt độ một lần nữa.

Ba mươi chín độ hai, cao hơn buổi trưa một độ, thảo nào toàn thân đều khó chịu.

Cô thở ra một hơi nặng nề, nén cơn đau đầu ngồi từ trên giường dậy, nghĩ thầm hay là đến bệnh viện công cộng truyền dịch.

Tuy nhiên, có lẽ vì đã nằm trên giường quá lâu, chân không còn sức lực, vừa đứng dậy đi được hai bước về phía tủ quần áo, chân đã vấp vào tấm thảm nhô lên, "phịch" một tiếng ngã lăn ra sàn nhà.

Cú ngã này rất đau, khóe mắt cô lập tức ứa nước.

Vượng Tài nhảy từ trên giường xuống, chạy đến trước mặt cô, cọ đầu vào đầu gối cô, móng vuốt cào cào nhìn cô.

Vài giây sau, cô nghe thấy có người gõ cửa. Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Trình Thanh Giác gọi tên mình.

"Lê Vụ?"

Cô đau đến mức không nói nên lời, run rẩy "Ừm…" một tiếng.

Nhưng giọng cô đáp lại quá nhỏ, người bên ngoài không hề nghe thấy. Vượng Tài bước qua cô, nhảy tới cửa phòng, móng vuốt cào cào hai cái muốn mở cửa. Đúng lúc này, cửa phòng bị Hạt Cà Phê đẩy ra từ bên ngoài.

Vượng Tài chui ra khỏi khe cửa, hai móng vuốt lại bắt đầu không có quy tắc cào người đàn ông đang đứng ngoài cửa.

Trình Thanh Giác nhíu mày, anh mặc một chiếc áo khoác có mũ màu đen, ống tay áo bên phải kéo lên, để lộ một đoạn cẳng tay và xương cổ tay gầy guộc.

Tiếng va chạm với sàn nhà vừa rồi quá lớn, nên anh mới đến gõ cửa. Có điều bây giờ không nghe thấy tiếng Lê Vụ, anh cũng thực sự không tiện đi vào.

Dưới chân, Vượng Tài vẫn đang cào quần anh, nhưng vì quá vụng về, nó vung móng vuốt ba lần, chỉ có một lần là cào được vào ống quần anh.

Còn Hạt Cà Phê thì trực tiếp hơn, trực tiếp chui vào phòng Lê Vụ, thân hình toàn lông chen lấn đẩy cánh cửa phòng mở ra một nửa, đứng bên trong vẫy đuôi về phía anh, như thể đang ra hiệu cho anh đi vào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!