Lê Vụ vẫn đang cầm bát trên tay, mắt không biết nhìn đi đâu, lắp bắp: "Ừm… không sao đâu."
Cô không dám nhìn thẳng vào bờ vai trần của Trình Thanh Giác. Nhưng không nhìn thì cô lại thấy ngứa ngáy trong lòng. Cuối cùng cô không nhịn được, ánh mắt lướt xuống, liếc nhìn một cái nhanh như chớp.
Và rồi bị Trình Thanh Giác quay đầu lại bắt gặp.
Lê Vụ: !
Trình Thanh Giác: .
"………"
Cô chột dạ "Khụ" một tiếng, đặt bát xuống, định nói gì đó khác để che đậy hành động vừa rồi của mình, ánh mắt ra hiệu về phía cơ thể anh: "…Anh không lạnh sao?"
Trình Thanh Giác thu lại ánh mắt: "Hạt Cà Phê làm đổ Coca, tôi đi thay quần áo."
Ý thức của Lê Vụ vẫn còn chậm chạp, trong đầu cô toàn là cơ bụng đã đẹp rồi, cơ ngực cũng đẹp thế này nữa, wow wow wow!
Cô ấy giữ vẻ mặt bình tĩnh, bưng bát mì trên bàn lên: "Vậy quần áo của anh có cần giặt không?"
"Ừm." Trình Thanh Giác cúi người ôm Hạt Cà Phê dưới đất lên, "Tôi muốn dùng máy giặt của cô."
Dù được Trình Thanh Giác ôm lên, Hạt Cà Phê vẫn giơ móng vuốt về phía Lê Vụ: "Meo——" Nó gãi tai một cái, có vẻ hơi buồn vì người ôm mình không phải là Lê Vụ.
Lê Vụ đặt bát xuống, đi vòng qua bàn ăn, đến gần hơn, cơ thể tr*n tr** của người đàn ông càng gây chấn động mạnh hơn.
Cô cố gắng ổn định hơi thở, không nhìn vào người anh nữa, đưa tay ý bảo: "Bên này."
Cô bước hai bước đến trước mặt anh, mở cánh cửa bên cạnh phòng tắm, chỉ cho anh: "Bên dưới là máy giặt, bên trên là máy sấy."
"Ừm."
Trình Thanh Giác đặt bé mèo trong lòng xuống, quay trở lại phòng ngủ phụ. Hai phút sau, anh bước ra, trên người mặc một chiếc áo phông trắng.
Lê Vụ nhìn thấy tay phải của anh cầm một chiếc áo đen, chắc là chiếc áo phông bị dính Coca mà anh vừa nói.
Khi anh từ phòng có máy giặt bước ra, Lê Vụ đang ngồi trước bàn ăn, ăn bát mì Dương Xuân của mình.
Lê Vụ kế thừa tài nấu nướng của bà Tô, dù không nấu ăn nhiều, nhưng cô vẫn rất có năng khiếu trong lĩnh vực này. Dù là món ăn nào, qua tay cô cũng đều trở nên rất ngon.
Cô gắp liên tục hai miếng mì vào miệng, người đàn ông cách đó không xa đã đi vào phòng ngủ phụ và đóng cửa lại.
Lê Vụ nhìn chằm chằm cánh cửa hai giây, cúi đầu ăn thêm một miếng mì, chân phải chạm vào Vượng Tài dưới bàn, nhỏ giọng: "Con nói xem, anh ấy không ăn cơm thật sự sẽ không chết đói à?"
Bé mèo dưới chân quẹt đuôi xuống đất, nhìn cô với vẻ mặt ngây thơ và đơn thuần.
Cô nghĩ thầm Vượng Tài vẫn tốt hơn, nhìn vẻ đơn thuần này xem.
Vừa định mở miệng nói chuyện, cô thấy cửa phòng ngủ của mình bị đẩy ra, một bé mèo với ánh mắt trong veo hơn bước từ trong đó ra.
"……"
Lê Vụ cúi đầu, v**t v* đầu bé mèo dưới chân, thở dài: "Con là Hạt Cà Phê à."
Hạt cà phê: "Meo——"
Vượng Tài ở không xa ngẩng đầu, chạy nhẹ nhàng về phía này.
Đi được nửa đường, nó không cẩn thận giẫm phải đuôi mình rồi vấp ngã, lăn tròn nửa vòng trên đất. Tuy nhiên nó lại như không có chuyện gì, chậm rãi bò dậy, ngẩng cái đầu nhỏ đơn thuần lên, nhanh chóng bước tới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!