Lê Vụ thuê một căn hộ hai phòng ngủ và một phòng khách. Lúc đầu, cô chỉ định thuê căn một phòng ngủ, nhưng những căn khác căn thì quá đắt, căn thì môi trường quá tệ, căn thì quá xa ga tàu điện ngầm. Chỉ có căn này là phù hợp mọi mặt nên cô đã thuê.
Không ngờ có ngày lại được cho Trình Thanh Giác ở. Căn phòng còn lại lâu nay bỏ trống, thỉnh thoảng mẹ cô – bà Tô đến ở. Bây giờ… cô chợt nhớ ra căn phòng đó được cô dùng để bày tất cả các món đồ liên quan đến Trình Thanh Giác!
"Đợi đã!" Cô đột nhiên lao tới, chạy đến trước mặt người đàn ông đã đi ngang qua.
Trình Thanh Giác nhíu mày, nhìn cô gái đang dang hai tay chắn trước mặt mình.
"À, xin lỗi." Lê Vụ nhất thời nghẹn lời, khó giải thích cho hành động bốc đồng vừa rồi của mình. Cô hít thở đều lại, chỉ tay về phía sau, "Tôi dọn dẹp một chút."
"Ừm."
Hạt Cà Phẻ vẫn đứng ở hành lang không xa, lúc này, nó bước đi nhẹ nhàng không một tiếng động tiến tới.
Khi đi ngang qua Trình Thanh Giác, nó bị người đàn ông giơ chân ngăn lại.
Bị cản đường, nó dừng chân, quay đầu nhìn người đàn ông bên trái. Một người, một mèo nhìn nhau ba giây, Hạt Cà Phê bỏ qua ánh mắt của Trình Thanh Giác, nhảy lên một cái, vượt qua chân anh đi về phía Lê Vụ.
Nó giống như một kẻ nịnh bợ, dường như không muốn rời xa cô dù chỉ một khắc.
"………"
Trình Thanh Giác lạnh lùng liếc nhìn nó một cái.
Lê Vụ mở cửa, nhìn thấy kệ sách chất đầy đồ đạc. Cô mất hai phút để lôi một chiếc thùng giấy dưới giá sắt cạnh tường ra, nhanh chóng vứt tất cả đồ trên kệ vào thùng.
Mười phút sau, cô kẹp hai khung ảnh dưới cánh tay phải, kéo thùng giấy ra khỏi phòng. Trình Thanh Giác đã hạ sốt, dù bây giờ không có tinh thần nhưng vẫn miễn cưỡng có thể đứng vững, người cũng không còn khó chịu như trước nữa.
Lê Vụ kéo thùng đi ngang qua, cách anh hai mét, vừa định mở miệng nói chuyện, khung ảnh kẹp dưới cánh tay phải cô bỗng nhiên rơi xuống.
"Rầm" một tiếng, Trình Thanh Giác cúi đầu nhìn xuống theo tiếng động.
Trong khung kính là một người đàn ông khỏa thân.
Anh nhìn kỹ lại, phát hiện người đàn ông khỏa thân đó chính là mình.
"………"
Cũng không phải hoàn toàn khỏa thân, đó là ảnh hậu trường của một sự kiện âm nhạc. Lúc đó, vì một phần trong hoạt động nên quần áo của anh bị máy phun sương làm ướt, anh vào hậu trường để thay quần áo, bị một fan lớn chụp lại cảnh đó.
Lê Vụ cúi đầu nhìn thứ mình làm rơi, hơi thở khựng lại nửa nhịp, dùng chân chạm vào Hạt Cà Phê vẫn còn nằm trên đất, bảo nó đừng chắn đường, sau đó bước qua, nhặt khung ảnh từ dưới đất lên.
Cô cất vội khung ảnh, không để ý bên trong là ảnh gì. Nếu biết trước như này thì cô đã vứt vào thùng giấy rồi.
"Bạn tôi… là fan của anh, đây là ảnh lần trước cô ấy tới ở vô tình để quên." Cô không thể nào thừa nhận mình là kẻ b**n th** được.
Lê Vụ giải thích hai giây, nghe thấy người đàn ông trên đầu cô ấy "Ừm" một tiếng.
"Anh đợi một lát, tôi giúp anh dọn dẹp căn phòng đó." Cô lại nói.
Ánh mắt Trình Thanh Giác dừng lại trên người cô một chút, sau đó lùi lại, ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn ăn: "Cảm ơn cô."
Trong hai mươi phút Lê Vụ dọn dẹp phòng, Hạt Cà Phê luôn đi theo sau cô, còn người đàn ông ngồi cạnh bàn ăn, ánh mắt luôn dõi theo Hạt Cà Phê.
Lê Vụ chú ý tới điều này, khi trải chăn đệm, cô nhìn bé mèo dưới chân, nói nhỏ: "Ba của con thích con lắm đấy."
Hạt Cà Phê ngẩng đầu nhìn cô: "Meo——"
"Không biết sau này anh ấy sẽ thích ai."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!