Chương 10: (Vô Đề)

Khi cửa thang máy đóng lại, Lê Vụ kéo khóa áo khoác lên cao nhất. Cô thở phào một hơi vào cánh cửa kim loại của thang máy, quay người đi về nhà.

Cô nhập mật khẩu, mở cửa, thay giày và bước vào nhà. Nghe thấy tiếng động, người đang ngồi trên ghế sofa quay đầu lại nhìn.

Khoảnh khắc nhìn thấy cô, anh khẽ nhíu mày.

Lê Vụ theo bản năng giơ tay chỉ vào cửa, giải thích: "Quản lý của anh bảo tôi quay lại để ý anh."

Trình Thanh Giác nhíu mày chặt hơn, sau đó "Ừm" một tiếng, cầm điện thoại trên bàn trà lên.

Thấy vẻ mặt anh không tốt, Lê Vụ không biết là vì anh không khỏe hay là không nghe rõ lời cô vừa nói. Cô đành thử nhắc lại: "Quản lý của anh sợ anh sốt cao xảy ra chuyện nên bảo tôi đến trông chừng anh."

"Ừm." Trình Thanh Giác đặt điện thoại lại bàn, "Tôi hỏi anh ấy rồi."

Não Lê Vụ vẫn đang trong giai đoạn liên tục chập chờn, cô không suy nghĩ nhiều, thuận miệng tiếp lời: "Anh ấy nói sao…?"

Câu hỏi này hình như khiến người đàn ông khó trả lời. Anh mím môi, bình thản đáp: "Bảo tôi ở yên đây, nếu tôi đuổi theo sẽ ném mèo của tôi cho chó ăn."

Lê Vụ: ………

Bây giờ cô hơi nghi ngờ rằng những hoạt động mà anh không muốn tham gia, quản lý đều lấy mèo ra đe dọa anh.

Nói xong câu này, Trình Thanh Giác có vẻ khó chịu tột độ, anh đặt điện thoại xuống, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, không nói thêm lời nào.

Mặc dù đây là nhà của Lê Vụ, nhưng lúc này cô lại cảm thấy bồn chồn không yên như đang ngồi trong cung điện của người khác.

Cô ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ cách Trình Thanh Giác vài mét, hai tay đặt trên đùi, không biết nên có nên động đậy hay không. Động thì sợ làm ồn Trình Thanh Giác, không động thì cơ thể lại cứng đờ. Ghế đẩu quá thấp, tư thế ngồi của cô lại cũng không đúng, vì thế bây giờ nửa bắp chân đã hơi tê nhức.

Cô tự giằng co với bản thân hai phút, cuối cùng quyết định chống tay xuống đất đứng dậy thư giãn.

Tuy nhiên khi lòng bàn tay phải vừa chạm đất, cô đang đứng lên, lưng gù gù thì người trên ghế sofa đột nhiên tỉnh dậy, nhìn thấy tư thế lén lút như ăn trộm của cô.

"………"

Ôi trời, rõ ràng cô đã duy trì hình tượng quý cô được mười phút rồi, sao lúc đó anh lại không mở mắt cơ chứ?!!

Người trên ghế sofa nhìn cô hai giây, dịch qua nhường chỗ, giọng khàn vì buồn ngủ: "Cô qua đây ngồi đi?"

Thực ra bên cạnh còn có một chiếc ghế sofa đơn nữa. Có điều nhà cô thuê diện tích nhỏ, bình thường đi làm bận rộn nên cô không thường xuyên dọn dẹp nhà cửa. Trên ghế sofa đơn để đầy đồ của Vượng Tài, thật sự không phù hợp để ngồi.

Cô vẫn chưa động đậy, Trình Thanh Giác lại nói: "Đây là nhà cô mà, qua đây ngồi đi."

Tai Lê Vụ khẽ động.

Cô thật sự không muốn thừa nhận, nhưng giọng Trình Thanh Giác khàn đặc như vậy vẫn rất hay, lười biếng và cuốn hút.

Cô vén tóc ra sau tai, đứng dậy đi về phía đó, cố gắng không nhìn thẳng vào mặt Trình Thanh Giác, giọng nói dịu dàng: "Vâng, cảm ơn anh."

Cô cảm thấy người đàn ông đang nhìn mình bằng khóe mắt, chắc là anh thấy câu "Cảm ơn" vừa rồi của cô hơi lạ. Hai giây sau, anh không nhìn nữa, chỉ nhẹ nhàng và lịch sự đáp lại "Ừm".

Năm phút sau, Lê Vụ ngồi trên ghế sofa càng bồn chồn hơn.

Trình Thanh Giác hình như lại ngủ thiếp đi, nhưng vì ngồi gần nên cô không dám quay đầu nhìn chằm chằm nữa. Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường phía trước, đầu óc vô thức đọc giây theo kim đồng hồ, không biết khi nào Hoàng Minh và những người khác sẽ quay lại.

Ngồi hai mươi phút, lưng Lê Vụ cứng đờ, khó chịu hơn cả lúc ngồi trên ghế đẩu, nhưng lại không muốn rời khỏi vị trí này, không muốn quay lại ghế cũ.

Tay cô chỉ đặt ở đầu gối, đang cân nhắc có nên đổi tư thế hay không thì người bên cạnh chợt động đậy, thay đổi tư thế trước cô.

Cô căng thẳng co chân lại, ngay sau đó nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Trình Thanh Giác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!