Rất lâu trước kia, Phượng Huyền Vi có một thanh kiếm, thanh kiếm ấy được sinh ra cùng y, và cũng là bạn đồng hành của y.
Kiếm dài hai thước ba tấc, từ trên xuống dưới trắng như tuyết, lưỡi kiếm mỏng tựa cánh ve sầu, trên đó không có hoa văn phức tạp hay đồ trang trí thừa nào.
Phượng Huyền Vi rất quý trọng thanh kiếm của mình, chưa bao giờ rời khỏi nó, y dùng kiếm nhập đạo, chứng đạo bằng kiếm.
Phượng Huyền Vi lúc đó khác với bây giờ, y đầy nhiệt huyết, một khi kiếm tuốt khỏi vỏ tất sẽ đổ máu, họ ngao du trong thiên hạ, chưa bao giờ gặp đối thủ.
Sau đó, biết bao năm trôi qua, y trải qua nhiều chuyện rồi cũng trầm tĩnh lại, hành vi dần chín chắn hơn, trở thành Đế quân Doanh Châu, kiếm vẫn ở bên.
Rồi tiếp đó nữa, trong trận chiến núi Thương Ngô, Thiên Ma trốn vào rừng tháp mười dặm dưới núi, dung nham phun trào từ ngọn núi xa kia, y muốn cứu mấy triệu người trong thành nhưng không thể để Thiên Ma trốn thoát, thế là dồn hơn phân nửa sức mạnh vào kiếm, ghim nó trên rừng tháp để trấn áp Thiên Ma.
Đây là lần đầu tiên Phượng Huyền Vi rời kiếm, sau đó y cũng đánh mất thanh kiếm của mình.
Dưới ngọn lửa vô tận, nơi trận kiếm đan xen, Thiên Ma thở ra ma khí nồng nặc cho trận chiến cuối cùng, trong khi thanh kiếm của y bị vỡ thành hạt mịn, giống như vô số bụi sao, bùng phát về mọi hướng trong ngọn lửa dữ tợn.
Mọi thứ xảy ra quá đột ngột, Phượng Huyền Vi không kịp cứu vãn, bụi sao lặng lẽ lướt qua mặt y. Bởi vì y đã rót một nửa sức mạnh vào thanh kiếm, mà thanh kiếm kia còn là vật cộng sinh, Phượng Huyền Vi phải bị thương cực nặng, sau đó linh thể bị tổn hại, khuyết thiếu đạo tâm.
Y không thể tìm thấy kiếm của mình.
Sau sự việc đó, Phượng Huyền Vi quay trở lại Doanh Châu và niêm phong cung Tử Vi.
Y cố gắng tìm về thanh kiếm, nhưng dù thử nhiều cách vẫn không thể cảm nhận được nó, cuối cùng Phượng Huyền Vi phải chấp nhận sự thật rằng thanh kiếm của y đã bị gãy dưới núi Thương Ngô.
Kể từ đó, Phượng Huyền Vi không còn sử dụng kiếm nữa.
Đạo tâm và linh thể của Phượng Huyền Vi không thể chữa lành nữa, thời gian dài sau đó, y cảm thấy mình và Thiên Ma lẽ ra đã cùng ngã xuống chân núi Thương Ngô ngày hôm đó, nhưng chính thanh kiếm của y đã chặn kiếp nạn này cho y.
Phượng Huyền Vi biết mình không thể giữ chức hoàng đế Doanh Châu nữa, sức mạnh còn lại hẳn vẫn có thể làm chút gì đó cho Tam giới.
Ninh Độ và những người khác biết về hoàn cảnh của y đã nhiều lần gợi ý rằng họ có thể tìm báu vật ở khắp nơi, tìm thợ rèn giỏi nhất và đúc một thanh kiếm mới cho y.
Thanh kiếm mới cho y?
Thứ gì có thể thay thế? Làm sao mà thay thế được?
Tạo hóa thật kỳ diệu, cho dù y có tất cả đạo pháp cũng không thể tính hết ý trời.
Khi đó, làm sao Phượng Huyền Vi nghĩ được rằng mặc dù thanh kiếm đã bị phá hủy, nhưng trong ánh kiếm cuối cùng, kiếm khí lạnh thấu xương đã hóa thành tinh linh, đi xa cùng bụi sao, một tinh linh mới yếu ớt và mong manh, vô tri vô giác, như gió nhẹ dưới mái hiên, như mây khói trên bầu trời.
Hắn lang thang khắp thế giới thời gian dài, cuối cùng tình cờ nghe một cuộc trò chuyện, kể từ đó, hắn hòa vào đá và dần ổn định. Bốn mùa thay đổi, mọi vật thăng trầm, hắn tích tụ linh khí trời đất từng chút, hấp thụ ánh sáng Mặt trời và Mặt trăng.
Cứ như vậy, năm này qua năm khác, hắn tu luyện thành người.
Có thể là một sự trùng hợp, hoặc có thể là ý trời, cuối cùng Phượng Huyền Vi đã gặp lại hắn.
Tạ Từ cùng chung thần lực với y, vì vậy có thể lật xem sổ sinh mệnh của Phong Đô, mãi đến khi Tạ Từ tỉnh lại và kể Phượng Huyền Vi mới biết chuyện này.
Mưa gió hoành hành, lửa trên trời trút xuống, đứng trong tòa nhà nhỏ dường như nghe được tiếng kêu của tất cả sinh linh.
Hai cột trắng bằng ngọc cao tận trời bên ngoài Cõi Sinh tử dày đặc vết nứt, những ký tự tiếng Phạn màu vàng xung quanh mất đi ánh sáng, nháy mắt tan thành mây khói, cột đá sụp đổ, chìm trong làn nước băng giá.
Cách đây một thời gian, lúc mọi người phong ấn ma khí còn sót lại từ thời cổ, có một đám ma khí đã nuốt chửng số lượng lớn đồng loại, sinh ra trí tuệ rồi ẩn nấp, nhưng họ không nhận ra. Vì vậy, đám ma khí đó đã đến Cõi Sinh tử và trộn lẫn với năng lượng tử vong hỗn loạn vừa lao ra khỏi mộ Thần, đây mới là thảm họa thực sự.
Thế gian mịt mờ, Mặt trời và Mặt trăng tối tăm, trong bóng đêm dường như có hàng ngàn quái thú phi nước đại với khí thế hủy diệt, tiếng gầm trầm thấp của chúng có thể xuyên thủng, hủy diệt núi non.
Thanh âm kia không chỉ phá hủy mọi vật mà còn làm rối loạn tâm trí mọi người, cảnh tượng khốn khổ ngày tận thế hóa thành một cuộn giấy dài đẫm máu, chậm rãi trình chiếu trước mắt họ như đang cười nhạo những gì họ đang làm lúc này chỉ là châu chấu đá xe.
Vị tiên Doanh Châu đứng thành hàng, dốc toàn lực, bất kể sống chết, đủ ánh sáng đan xen và lao về bóng tối vô tận, nhưng lại hệt đá chìm xuống biển, không tạo nên gợn sóng hay âm thanh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!