Tạ Từ vô cảm lấy khăn từ trong ngực, lau nước trà trên mặt.
Chưa kịp nhìn thấy trò cười đã bị phun nước vào mặt, đúng là nghiệp quật.
Hách Liên Tranh ho khan, đặt tay lên trán Tạ Từ, Tạ Từ đẩy ra, trừng anh: "Ngươi làm gì đó?"
"Xem ngươi có sốt không?" Hách Liên Tranh đáp, nếu không sốt thì sao lại nói mê sảng vậy được!
Tạ Từ: "Ngươi mới sốt, ta đã nói là ta sẽ cưới ư ——"
Hách Liên Tranh vội lấy tay che miệng hắn, "Không được nói nhảm! Nếu sư phụ nghe là bị la đó."
Tạ Từ: "…"
Sư huynh hết đường cứu rồi, phải tìm một sư huynh khác thôi.
Phượng Huyền Vi gõ cửa rồi đi vào, Hách Liên Tranh lo rằng y đã nghe Tạ Từ nói nhảm nên mở lời trước cả khi Phượng Huyền Vi kịp nói chuyện: "Sư phụ, sao ngài cũng đến đây, ta chỉ đang chơi đùa với A Từ thôi."
Phượng Huyền Vi cúi đầu nhìn Tạ Từ, trà trên mặt đã được lau sạch, nhưng tóc vẫn ướt.
"Đang giỡn gì?" Phượng Huyền Vi hỏi.
Hách Liên Tranh ân cần rót trà cho Phượng Huyền Vi và trả lời: "Không có gì cả ạ, sư phụ vừa mới đến sao?"
"Đã đợi bên ngoài một lát." Y nói.
Vậy có nghĩa là y đã nghe Tạ Từ nói? Tay Hách Liên Tranh run lên, suýt làm đổ tách trà.
Anh thực sự sầu bạc đầu vì sự hòa hợp của sư môn mình mà.
"Vi sư và A Từ…" Vốn Phượng Huyền Vi muốn đích thân nói với Hách Liên Tranh, có điều nhìn thấy vẻ mặt thận trọng của đối phương, y lại không thể cất lời.
Hách Liên Tranh đợi một lúc lâu, nhưng Phượng Huyền Vi chưa kịp nói nốt phần còn lại thì Tạ Từ đã thốt: "Sư phụ hứa sẽ làm nương tử của ta rồi."
Hách Liên Tranh sợ tới mức xém ngã ngửa xuống đất, đúng là cái gì sư đệ cũng dám nói, mới vừa thức dậy chưa tỉnh táo gọi sư phụ là nương tử, giờ còn dám nói vậy.
Hách Liên Tranh vội vàng giúp đỡ: "Sư phụ, sư đệ đang đùa với ngài thôi."
Tạ Từ không muốn nói nữa, Phượng Huyền Vi vỗ vỗ lưng hắn để an ủi và bảo với Hách Liên Tranh: "Hách Liên, vi sư với A Từ đang ở bên nhau."
"Dạ?" Hách Liên Tranh ngây người nhìn Phượng Huyền Vi, "Không phải hai người luôn ở bên nhau sao?"
"Là kiểu muốn trở thành đạo lữ." Cuối cùng Phượng Huyền Vi cũng nói ra với Hách Liên Tranh.
Hách Liên Tranh sửng sốt nhìn Phượng Huyền Vi và Tạ Từ, anh nghe rõ từng từ Phượng Huyền Vi nói, nhưng khi ghép lại thì anh lại chẳng hiểu gì, sư phụ và sư đệ muốn kết đạo lữ, là có ý gì?
Đủ hình ảnh A Từ quấn quít sư phụ kể từ khi anh trở về Thanh Châu hiện lên trong tâm trí, cách chào hỏi và việc khôi phục thần lực đều là giả, rõ ràng cả hai là đoạn tụ.
Sự thật hiển nhiên ngay trước mắt, Hách Liên Tranh vẫn không muốn tin, giãy giụa hỏi: "Sư phụ, sao ngài lại hợp sức với A Từ trêu chọc ta?"
Phượng Huyền Vi tàn nhẫn phá vỡ ảo tưởng của anh: "Đó là sự thật."
Hách Liên Tranh cau mày, nhìn Tạ Từ, sau đó nhìn Phượng Huyền Vi, anh lắc đầu: "Ta… Thực sự không hiểu."
A Từ quậy phá thì thôi, nhưng sao sư phụ cũng thế?
Tạ Từ sáp lại, nhiệt tình hỏi anh: "Không hiểu chỗ nào vậy sư huynh, để ta giải thích cho."
Hách Liên Tranh: "…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!