Tạ Từ không muốn nói chuyện nên vùi đầu vào lòng Phượng Huyền Vi.
Thấy vậy, Hách Liên Tranh chậc lưỡi nói đùa: "A Từ bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn làm nũng với sư phụ vậy?"
Tạ Từ: "…"
Hôm nay hắn phải dọa Hách Liên Tranh một vố mới được.
Phượng Huyền Vi vỗ nhẹ lưng Tạ Từ, thủ thỉ: "Buồn ngủ thì đi ngủ tiếp đi em."
Tạ Từ ậm ừ, nhưng vẫn dựa vào Phượng Huyền Vi và vòng tay quanh eo y.
Suy nghĩ của Hách Liên Tranh vẫn rất trong sáng và thuần khiết, chỉ nghĩ là sư đệ mình ngày càng bám dính sư phụ, thế cũng chẳng có gì không tốt, đâu phải ai cũng có may mắn ấy.
Tu vi của Hách Liên Tranh tăng cao, năng lực cũng ngày càng mạnh, nhưng đồng thời phải gánh vác những thứ nặng nề hơn. Có lúc anh muốn trở lại thời tuổi thơ vô tư lự, nhưng anh biết rõ rằng không ai có thể quay ngược thời gian cả.
Phượng Huyền Vi bế Tạ Từ và đi đến sảnh phía trước, sau đó đặt hắn xuống ghế quý phi.
Tạ Từ kéo Phượng Huyền Vi sang ngồi bên cạnh mình, gối lên đùi y và nghịch tóc y.
Hách Liên Tranh đi theo sau, nhìn tương tác giữa sư phụ và sư đệ, thật ra anh có thấy hơi kỳ lạ nhưng lại không biết sự kỳ lạ đó ở đâu, mà anh luôn nghĩ thoáng nên nhanh chóng ngó lơ.
Anh ngồi ghế đối diện, vừa ăn bánh ngọt còn sót lại của Tạ Từ ngày hôm qua vừa kể Phượng Huyền Vi về quá trình phong ấn ma khí. Phượng Huyền Vi chăm chú lắng nghe, mặc dù khoảng thời gian này y đã khôi phục kha khá sức mạnh, nhưng muốn tính thiên cơ thì vẫn hơi miễn cưỡng.
Hách Liên Tranh ăn một lúc bảy tám cái bánh, tự rót cho mình nửa bình trà, anh đặt ấm trà xuống và tiếp tục kể, "Tối hôm qua ta có đến cung Thương Tuyết, cả Giang Nghiên và cái tên giả vờ là A Từ đã biến mất, ta không tìm thấy họ."
Phượng Huyền Vi gật đầu, không nói gì, y có một số suy đoán về danh tính của kẻ không mặt, nhưng mọi thứ diễn ra quá nhanh, y chưa thể tổng hợp được.
Còn những đệ tử khác của cung Thương Tuyết, vì hút yêu khí vào cơ thể để tu luyện, muốn lợi dụng kiếp nạn này và tạo nên sóng gió trong giới tu tiên. Kết quả là tự mua dây buộc mình, rất nhiều đệ tử tẩu hỏa nhập ma và nổ tung, hầu hết những ai may mắn sống sót cũng đánh mất con đường tu tiên.
Tạ Từ vốn không bận tâm sự vụ khi ở chức vị chủ nhân cung Thương Tuyết, hiện giờ nghe môn phái của mình sắp giải tán cũng không giận hay buồn, chỉ xem đó là chuyện phiếm bình thường.
Hách Liên Tranh cũng can thiệp vào việc cung Thương Tuyết, có không ít đệ tử cung Thương Tuyết chết dưới tay anh, suốt đường về, anh cứ lo A Từ sẽ buồn và cả giận với mình. Giờ nhìn Tạ Từ một lúc và phát hiện hắn thực sự không quan tâm vấn đề này, anh mới thả lỏng.
Hách Liên Tranh suy nghĩ rồi nói: "Nhân tiện, trưởng phái Trác Quang nói rằng vài ngày nữa sẽ đến Thanh Châu để xin gặp… A Từ."
Tạ Từ nhíu mày, hắn không muốn gặp Ứng Liên Tử lắm, trừ phi ông ấy mặc bộ váy xanh mà hắn tặng.
Xem chừng cũng không hẳn là không thể, dẫu sao mình cũng là ông tổ của họ, Ứng Liên Tử nên thỏa mãn nguyện vọng nhỏ nhoi của mình.
Có điều khi Tạ Từ định đưa ra yêu cầu thì ngón tay Phượng Huyền Vi đã đặt trên môi hắn, hiển nhiên y nhận ra Tạ Từ lại có ý đồ xấu nên không cho phép nói.
Tạ Từ há miệng cắn ngón tay Phượng Huyền Vi, ánh mắt Phượng Huyền Vi tối sầm, sau đó rút ngón tay ra với vẻ mặt bình tĩnh.
Hách Liên Tranh ở đối diện thầm thở dài, hắn hiểu sư đệ mình muốn trở về ngày xưa, nhưng hiện tại có hơi ấu trĩ, đây là chuyện chỉ có con nít một hai tuổi mới làm.
"Em khát nước." Tạ Từ nhìn Phượng Huyền Vi.
Phượng Huyền Vi cầm ấm trà trên bàn và rót một cốc, y thấy nó hơi nguội, đợi nóng lên rồi mới nói với hắn: "Ngồi dậy hẵng uống."
Tạ Từ đáp lời, ngồi dậy bưng chén trà Phượng Huyền Vi đưa cho, ngoan ngoãn uống một ngụm hệt chú sóc con.
Hách Liên Tranh sáng mắt, hưng phấn hỏi: "Sư phụ, sức mạnh của ngài đã khôi phục rồi ạ?"
Phượng Huyền Vi gật đầu: "Khôi phục chút ít."
"Làm thế nào vậy ạ?" Hách Liên Tranh tò mò hỏi. Khi còn ở Phong Đô, anh đã hỏi thăm các vị tiên Doanh Châu, họ đều nói tình trạng của sư phụ không tốt lắm, anh còn nghĩ lần này trở về Thanh Châu, mình nhất định phải tìm cách giúp ngài ấy nữa chứ.
Phượng Huyền Vi mím môi và không đáp, y khá ngại khi nói đồ đệ lớn về việc mình song tu cùng A Từ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!