Tạ Từ tựa đầu vào vai Phượng Huyền Vi và khóc nấc, cơ thể co giật, giọt nước mắt vương trên hàng mi mảnh dày lấp lánh dưới ánh nến.
Phượng Huyền Vi vỗ nhẹ lưng hắn, an ủi: "Được rồi được rồi, mọi chuyện đã qua cả rồi."
Bóng của họ chồng lên nhau, phản chiếu trên bức tường phía sau.
Hách Liên Tranh vào bếp hâm nóng thuốc, dọn dẹp cả phòng trên lẫn dưới lầu, cuối cùng không tìm được việc gì nữa liền đi dạo ngoài sân. Thân là người luyện công, giác quan của anh tốt hơn người thường rất nhiều, nếu muốn sẽ nghe được âm thanh trong phòng.
Nhưng sư phụ đã yêu cầu anh ra ngoài, nên chắc chắn ngài ấy không muốn anh biết họ nói gì.
Nhưng đã trôi qua quá lâu, trời cao trăng sáng, sân đầy lá rụng cũng bị anh luẩn quẩn đến mức tạo thành một con đường nhỏ, nếu cứ tiếp tục, anh sợ mình sẽ mài hết đá xanh phía dưới mất. Cuối cùng Hách Liên Tranh không nhịn được, hỏi vọng vào phòng: "Sư phụ, ta vào được không?"
Nghe thấy giọng Hách Liên Tranh, Tạ Từ ngước dậy khỏi vòng tay Phượng Huyền Vi, sụt sịt đưa tay dụi mắt, Phượng Huyền Vi nắm tay hắn lại và nói với Hách Liên Tranh ở bên ngoài: "Vào đi."
Hách Liên Tranh mở cửa bước vào, đầu tiên anh đứng ở cửa cẩn thận quan sát sắc mặt của sư phụ và sư đệ, hầu như lúc nào cũng không biết rõ biểu cảm của sư phụ, mọi cảm xúc đều bị đè nén trong lòng. Hách Liên Tranh không rõ y nghĩ gì, nhưng đôi mắt sư đệ lại đỏ hoe giống như thỏ con, chắc là vừa khóc.
Vì sao lại khóc?
Hách Liên Tranh không dám hỏi thẳng, chỉ nói: "A Từ không sao chứ?"
"Không sao." Phượng Huyền Vi đáp.
Không sao là được, Hách Liên Tranh gật đầu: "Nhân tiện, sư phụ, A Từ không muốn uống thuốc, hay là ngài uống nhé?"
Không đợi Phượng Huyền Vi nói chuyện, Hách Liên Tranh đã bổ sung ngay: "Nó là thuốc bổ, đổ thì phí lắm."
Bây giờ sức khỏe của sư phụ không tốt, có thể bồi bổ một chút cũng hay.
Phượng Huyền Vi nói ừ, "Cứ để đó trước đi."
Tạ Từ giữ chặt tay y, hỏi: "Sư phụ, ngài bị bệnh sao?"
Phượng Huyền Vi quay lại nhìn hắn, vỗ nhẹ đầu hắn: "Hơi hơi thôi."
Tạ Từ lo lắng nhìn y chằm chằm, hỏi: "Nghiêm trọng không?"
"Không sao." Phượng Huyền Vi đáp, sức mạnh của y đã cạn kiệt, không thể phục hồi, hơn nữa y còn bị tâm ma nhập, nhưng hẳn vẫn có thể đồng hành cùng hắn mấy chục năm, chỉ là không biết những vị tiên Doanh Châu và tu sĩ ở hạ giới có thể đương đầu với thảm họa này không.
Hách Liên Tranh lắp bắp: "Sư phụ à…"
Phượng Huyền Vi ngẩng đầu nhìn anh: "Chuyện gì vậy?"
Hách Liên Tranh xấu hổ gãi đầu, cười khan: "Ta cũng có chuyện muốn nói với A Từ."
Tạ Từ, "…"
Nhưng hắn không muốn nghe lắm, có thể bỏ qua phần này không?
Nhưng Phượng Huyền Vi đã đứng dậy: "Được, vi sư ra ngoài trước, các ngươi cứ từ từ nói chuyện."
Vừa định đóng cửa, y lại hỏi: "A Từ, ngươi muốn ăn gì không? Sư phụ làm cho."
Tạ Từ lắc đầu: "Sư phụ đừng đi xa quá, phải về sớm."
So với việc ăn đồ ngọt, hắn muốn Phượng Huyền Vi ở cạnh mình nhiều hơn.
Phượng Huyền Vi nói được, sau đó hỏi Hách Liên Tranh, "Hách Liên thì sao?"
"Ta muốn ——"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!